Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86
Chương sau
****Trở về dinh thự Hoắc Thừa Ân. Trần Điềm Nhiên cay đắng Lý Viên Viên từ hôm cô vào căn phòng bí ẩn kia rồi khóa cửa hại cô ta tức bốc khói đầu mà không làm gì được. Định gặp mặt sẽ hành cô một trận ra bã thì trớ trêu thay nghe tin cô bị tống giam, cục tức này đành để dành ngày sau phân xử. "Đứng lại." - Trần Điềm Nhiên chặn đường hầu gái trên đường bưng trà tới thư phòng. "Trần tiểu thư, trà sáng của tổng đốc sắp nguội rồi, người có chuyện gì sai biểu thì đợi một lát được không?" - Hầu gái e dè lùi lại vài bước. Trần Điềm Nhiên ngông cuồng giật khay trà: "Đưa cho ta." Hầu gái không dám phản kháng, lẳng lặng nhìn cô ta hất mông đi xa. "Nè, lại bị giành việc hả?" - Hầu gái khác từ tốn bước tới hỏi chuyện. "Ừm, theo cái đà này có khi nào tổng đốc đuổi chúng ta không?" - Hầu gái thất thần trông theo. Hiện tại Lý Viên Viên bị nhốt nên Trần Điềm Nhiên được xem là người được sủng ái nhất ở đây, hầu ăn hầu uống hลิ่น nhu gianh het viec cua hau gai trong nha. Mặc kệ anh có ong bướm trăng hoa cô ta vẫn ngồi cạnh bên. Ngoại trừ thời gian đi vệ sinh và ra thao trường, Trần Điềm Nhiên luôn bám theo Hoắc Thừa Ân mọi lúc, đến tắm cũng đứng bên ngoài không chịu bỏ đi. "Vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, đừng làm việc quá sức." - Cô ta để khay trà lên bàn rồi đứng sau lưng anh nhẹ nhàng bóp vai. Hoắc Thừa Ân chăm chú suy tính đối sách, tuyệt nhiên không màng tới sự có mặt của người khác. Vài giây sau như nhớ ra điều gì, anh buông bút nắm tay cô ta. "Điềm Nhiên, sau này cưới nhau em muốn sống ở đâu?" Trần Điềm Nhiên nghe câu này liền mở cờ giống trống trong bụng, tim reo liên hồi như còi báo cháy, cô ta lúng túng: "Anh ở đâu thì em sẽ ở đó." "Quan trọng anh muốn biết em thích ở đâu, chỉ cần em thích là được." - Giọng anh trầm ấm, theo đà kéo cô ta ngồi lên đùi mình. Tâm tư Trần Điềm Nhiên thầm nghĩ, 'mọi cố gắng không uổng công, anh ấy cuối cùng cũng thông suốt. "Em thích ở gần gia đình nhưng em không muốn anh chịu thiệt thòi." - Cô ta e dè trả lời, thân thể dần dựa sát vào ngực anh. Cơ thể cô ta thầm ước ao hàng đêm, hương thơm cô ta khao khát được tới gần, lồng ngực ấm áp cô ta thèm muốn đường đường chính chính tựa vào, bàn tay cô ta mong mỏi đan chặt nhau... Tất cả dần trở thành hiện thực. "Nếu vậy chúng ta sẽ tới cung điện của tổng thống nhưng ở một không gian tách biệt, thế nào?" - Hoắc Thừa Ân mặc cô ta thích làm gì làm, giọng anh vẫn nhẹ nhàng như đang ru ngủ. Trần Điềm Nhiên như con rối bị anh dẫn dắt, gật đầu: "Được, anh thích ở đâu cũng được, em sẽ vẽ bản đồ cho anh xem." Anh gật đầu: "Làm ngay luôn được không?" Đâu ngờ anh gấp gáp như thế, cô ta vui vẻ đáp ứng: "Dĩ nhiên, em sợ anh không có thời gian chờ thôi." "Giấy đây, em cứ vẽ, anh sẽ ngồi đây quan sát." Trần Điềm Nhiên rời khỏi vòng tay anh đi đến chiếc bàn học thuở trước Lý Viên Viên từng ngồi, chăm chú vẽ. Trời sinh cô ta xinh đẹp nhưng không khôn ngoan, bù lại tài hội hoạ là đỉnh của đỉnh, cả Bắc Triều hay Nam Kỳ chưa ai dám đứng ra thách đấu. Một giờ sau. "Xong rồi." - Cô ta hớn hở chạy đến trước mặt đưa thành quả cho anh xem. Hoắc Thừa Ân cười tươi: "Vừa hay anh cũng vẽ xong." Trần Điềm Nhiên nhìn xuống, nó là bức tranh thiếu nữ ngồi vẽ tranh, bút hoa sống động, đường nét chân thực. Đặc biệt chính là cô gái mãi mê chăm chú vẽ, mái tóc xoã óng ánh, sóng mũi cao kết hợp góc nghiêng thần thánh giúp bức tranh thêm phần mê hoặc. "Woaaaaa..." - Trần Điềm Nhiên không ngờ anh vẽ tranh đẹp đến thế. Nhưng nhìn kỹ, không giống lắm. Mặc kệ. "Thích không?" - Hoắc Thừa Ân nhẹ nhàng hỏi. Cô ta đương nhiên gật đầu như giã tỏi: "Thích, thích lắm." "Vậy anh sẽ treo ở thư phòng, mỗi ngày em đến đây đều có thể ngắm." Trần Điềm Nhiên vui sướng như điên chồm tới ôm anh: "'Cảm ơn anh. Hoắc Thừa Ân không gấp, chờ cô ta bình tĩnh mới lấy bản đồ xem: "Cung điện rộng thật, theo em chúng ta nên ở đâu?" "Ở đây hay đây, chỗ này cũng đẹp, ở đây có vườn hoa rất sống động,..." - Cô ta hớn hở chỉ chỏ mọi nơi. Anh mỉm cười nhìn vị trí từ ban đầu đến cuối chưa chạm đến: "Ở đây thế nào?" Mặt Trần Điềm Nhiên biến sắc, gượng gạo: "Chỗ đó e là không được, ba em cấm người khác ra vào." "Nó có bí ẩn gì sao?"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86
Chương sau