Trần Điềm Nhiên vô tư nói ra, từ trước đến nay chưa giấu anh được chuyện gì: "Em không rõ nhưng nghe anh trai nói là nó chứa bí mật có thể làm khuynh đảo cả nước."
"Bí mật?" - Hoắc Thừa Ân thoáng kinh ngạc.
"Đúng vậy, em không rõ nó là gì nữa."
"Em chưa từng đến đó sao?"
Cô ta cười cười ranh ma.
"Thú thật xem nào." - Hoắc Thừa Ân nhìn bộ dạng này liền đoán được đôi phần.
"Có vài lần nhưng đều bị bắt ra ngoài."
"Em cũng nghịch lắm." - Anh véo má cô ta yêu chiều.
Trần Điềm Nhiên phụng phịu làm nũng: "Ai biểu ông ấy cứ cấm làm gì, càng cấm em càng muốn biết bên trong có chứa thứ gì."
Anh cười cười, hỏi tiếp: "Ông ấy có đánh đòn em không?"
"Lớn rồi ai lại đánh đòn, phạt chút xíu rồi thôi à."
"Phát hiện bí mật động trời mà chỉ phạt nhẹ thôi sao, ba em thương em quá còn gì." - Anh lấy tách trà uống một ngụm, khẽ nhếch môi.
"Phát hiện gì đâu, mới tìm thấy mật đạo bên cạnh gốc cây, chưa chui xuống khám phá đã bị lôi cổ ra, em chưa tính sổ với mấy tên lính đó là may mắn lắm rồi." - Trần Điềm Nhiên chu mỏ kể lể, tay siết chặt như muốn ăn tươi nuốt sống mấy người kia.
Gần phát hiện kết quả liền bị che đi, đáng giận không chứ.
"Vậy sao? Tính ra em cũng rất giỏi, lẻn vào mà không một ai hay biết."
Cô ta đắc ý, vênh mặt dương dương tự đắc: "Đương nhiên, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605530/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.