Trong căn phòng tối, người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ, xoay lưng với bóng đêm.
"Tổng thống." - Người đến là một lão trung niên trùm kín mặt.
"Động tĩnh bên Hoắc Thừa Ân thế nào?" - Trần Cảnh Hâm - người đàn ông với nhiều vết chân chim in hằn theo năm tháng, đôi mắt nghiêm nghị, từng đường nét gương mặt khô cằn khiến người ta hiểu thế nào là một đời sương gió.
"Từ lần chịu cực hình đến nay ngoại trừ chạy theo bắt nữ tù binh kia vẫn chưa thấy ra khỏi cửa lần nào."
"Nữ nhân đó chiếm được vị trí nào trong lòng hắn không?" - Ông ta nheo mắt thâm sâu nhìn vào không trung.
"Theo nô thấy là không, lúc nào hắn cũng thẳng tay hành hạ mắng chửi hoặc giam cầm, hắn thật sự xem ả ta là tù nhân chỉ để chơi đùa." - Lão già lắc đầu.
"Có những ai đến tìm hắn?"
"Chỉ là bạn bè và cấp dưới đến hỏi thăm sức khoẻ, không nói chuyện đại sự hay trao đổi thư từ bí mật."
"Hầm vũ khí đó hắn có từng nhắc đến không?" - Ông ta rít một hơi thuốc lào phả khói nghi ngút, hiện tại chỉ có nó giúp não ông ta minh mẫn hơn.
"Có nhưng luôn nói đó là tài sản phục vụ chiến đấu của Bắc Triều."
"Theo dõi thêm, không được để hắn liên lạc hay ngầm kết bè cánh riêng."
"Dạ.
"Lui đi." - Trần Cảnh Hâm phất tay.
Sống trong nhung lụa trên vạn người nhưng tâm trí ông ta chưa bao giờ yên ổn, không tranh đấu với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605528/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.