Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng tối, người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ, xoay lưng với bóng đêm.

"Tổng thống." - Người đến là một lão trung niên trùm kín mặt.

"Động tĩnh bên Hoắc Thừa Ân thế nào?" - Trần Cảnh Hâm - người đàn ông với nhiều vết chân chim in hằn theo năm tháng, đôi mắt nghiêm nghị, từng đường nét gương mặt khô cằn khiến người ta hiểu thế nào là một đời sương gió.

"Từ lần chịu cực hình đến nay ngoại trừ chạy theo bắt nữ tù binh kia vẫn chưa thấy ra khỏi cửa lần nào."

"Nữ nhân đó chiếm được vị trí nào trong lòng hắn không?" - Ông ta nheo mắt thâm sâu nhìn vào không trung.

"Theo nô thấy là không, lúc nào hắn cũng thẳng tay hành hạ mắng chửi hoặc giam cầm, hắn thật sự xem ả ta là tù nhân chỉ để chơi đùa." - Lão già lắc đầu.

"Có những ai đến tìm hắn?"

"Chỉ là bạn bè và cấp dưới đến hỏi thăm sức khoẻ, không nói chuyện đại sự hay trao đổi thư từ bí mật."

"Hầm vũ khí đó hắn có từng nhắc đến không?" - Ông ta rít một hơi thuốc lào phả khói nghi ngút, hiện tại chỉ có nó giúp não ông ta minh mẫn hơn.

"Có nhưng luôn nói đó là tài sản phục vụ chiến đấu của Bắc Triều."

"Theo dõi thêm, không được để hắn liên lạc hay ngầm kết bè cánh riêng."

"Dạ.

"Lui đi." - Trần Cảnh Hâm phất tay.

Sống trong nhung lụa trên vạn người nhưng tâm trí ông ta chưa bao giờ yên ổn, không tranh đấu với người này thì sợ người khác làm phản, không diệt người này thì sợ người khác cướp mất quyền lực.



Bởi thế hỏi sao thằng con không báo đủ đường.

Lão già lui ra đóng chặt cửa, trên nóc nhà liền xuất hiện vài thân ảnh chớp nhoáng đã đứng trước mặt Trần Cảnh Hâm.

"Tìm được manh mối nào không?"

"Không, có điều nô thu thập được vài manh mối của việc khác." - Tốp người khuy gối báo cáo.

"Nói."

"Dạo gần đây có vài người tự xưng dân buôn thu thập rất nhiều thực phẩm và thuốc than, nô thấy họ có vài điểm đáng nghi nhưng hành tung những người này rất bí ẩn không tra được dấu vết."

"Ta cũng từng phát hiện có người lẻn vào hoàng cung tìm kiếm thứ gì đó, ngươi phái người canh phòng nghiêm ngặt... Về phần dân buôn đó ta sẽ chú ý nhiều hơn." - Trần Cảnh Hâm trầm ngâm giây lát, địch luôn ở tứ phía, nhất cử nhất động đều có thể rơi vào hố tử thần.

"Dạ."

"Hết lần này tới lần khác kế hoạch đều không được như ý, ngươi nói xem là do các ngươi hành sự thất trách hay mạng hắn lớn đây?" - Ông ta không nặng không nhẹ nói ra, tựa như hỏi, tựa như trách.

"Do nô đánh giá thấp hắn." - Cả ba tên áo đen cùng quỳ cúi đầu thật thấp.

"Bỏ thuốc vào rượu, cho người lôi kéo vào phản đảng, sắp xếp trận đánh thiếu trước hụt sau để hắn vào tròng,...

Năm năm nay chưa khi nào ngưng tìm cách thu phục hắn nhưng các ngươi nhìn xem... Hắn vẫn nhỡn nhơ còn không ngừng được lòng tất cả người trong giới chính trị trong lẫn ngoài nước, bây giờ người ta chỉ biết mỗi mình tổng đốc Hoắc Thừa Ân ngoài ra chẳng biết người đứng đầu Bắc Triều thực sự là Trần Cảnh Hâm này." - Ông ta nổi giận đùng đùng, trán mọc đầy gân xanh gân đỏ, tay bấu chặt thành ghế ngăn bản thân ngã khuy.

"Chúng nô sẽ cố hết sức lấy lại tất cả, xin tổng thống cho một cơ hội." - Cả ba đồng thanh hô hào, khí thế quật cường.



"Được, ta lệnh các ngươi trong một tuần phải tìm ra nửa mảnh Huyết Phù còn lại, chỉ có tìm được Huyết Phù mới mong thống trị giang sơn này." - Trần Cảnh Hâm mắt vằn tia máu, phất tay: "Lui."

Trong đêm lạnh lẽo cô tịch từng ngọn gió lùa vào thêm rét buốt, ông ta mất hơn nửa đời người vì nghiệp lớn nhưng đánh đối cả đời cũng không hiểu vì sao bản thân chưa lấy được lòng thiên hạ.

**** Nam Kỳ.

Một nhóm nam nhân quân trang chỉnh tề, tư thế oai vệ, phong thái ngút ngàng, cúi đầu: "Đại tướng có gì dặn dò."

"Ta nhận được mật báo, toàn quân tăng tốc tập luyện chuẩn bị vũ khí, tất cả luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu." - Vũ Tấn ngồi giữa doanh trại uy nghiêm ra lệnh.

"Rõ."

Ông đưa một phong thư cho một người khác: "Nhanh chóng liên lạc với Vũ Thành, bảo nó cố thủ đừng quá khinh địch, chờ lệnh cấp trên, lần trước không bắt được Trần Vũ Hiên e rằng sau này càng khó hơn, đề phòng có gian kế."

"Rõ."

Vũ Tấn lại dặn dò một người khác: "Gửi thư về cho chủ tịch nói tất cả vẫn ổn mong người an tâm dưỡng bệnh chớ hao tổn sức lực, sớm thôi sẽ có tin thắng trận báo về."

"Rõ."

"Vì một tương lai thống nhất, mỗi người ở đây đều là con dân Nam Kỳ mang trọng trách dẫn dắt quân lính giành độc lập tự do cho dân tộc, thân là tướng phải biết nghiêm túc chấp hành kỷ luật và răng đe cấp dưới, thời gian tới đây chính là mấu chốt nên phải quyết tuyệt hơn, rõ chưa?" - Giọng Vũ Tấn hùng hồn mang đậm chất chiến sĩ ngông cuồng bất khuất, người lãnh đạo tài ba đáng để quân lính noi theo.

"Rõ." - Mọi người đứng nghiêm hô to.

"Giải tán."

Vũ Tấn năm nay đã ngoài 60, thân mang kỳ vọng của chủ tịch và cả những người dân lầm than, ông chỉ biết cố gắng làm hết sức mình, có chết cũng phải chết nơi sa trường nghiệt ngã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.