Chương trước
Chương sau
Phục vụ đã dọn bàn ăn cũ đi và mang tới hai bát mì nóng hổi theo yêu cầu của Dương Vũ Hàn. Từ tối đến giờ chưa ăn gì lại trải qua hoạt động mất sức, cả hai đều ăn rất ngon lành. Bất chợt nghĩ tới một chuyện, Lưu Hạo Thần ngẩng đầu lên hỏi:

- Chuyện của Hạ Thiên Tường anh định xử lý thế nào?

Dương Vũ Hàn thẳng thừng đáp:

- Đuổi cậu ta ra khỏi ngành giải trí.

Câu trả lời nằm trong dự liệu của Lưu Hạo Thần, nhưng cậu đã nhận lời nói đỡ cho cậu ta, đành hạ giọng:

- Như vậy có quá đáng không?

Dương Vũ Hàn nhìn cậu, ánh mắt âm trầm:

- Sao? Đau lòng cho cậu ta? Vậy còn tôi thì sao? Tôi bị cậu ta chuốc thuốc, suýt chút nữa lại bị mấy gã say xỉn làm nhục. Chẳng lẽ tôi nên mỉm cười bỏ qua mọi chuyện mới là không quá đáng?

- Dù sao anh cũng đâu có tổn hại gì...

- Đó là vì tôi lợi hại. Điều đó cũng không phủ nhận được việc Hạ Thiên Tường thực sự có dã tâm muốn hại tôi.

Được rồi, được rồi, cậu cãi không lại Dương Vũ Hàn. Sau thời gian sống chung, Lưu Hạo Thần đã học được rằng không cãi lại thì nên ngậm miệng, càng nói càng thấy mình vô lý. Thấy cậu im lặng, Dương Vũ Hàn vẫn chưa chịu bỏ qua vấn đề này:

- Thực ra tôi có thể bỏ qua cho cậu ta, nhưng còn phải xem biểu hiện của cậu có làm tôi hài lòng không đã.

Biết ngay mà, mọi cuộc nói chuyện từ trước đến nay giữa hai người luôn đi tới một kịch bản quen thuộc, lần này Dương Vũ Hàn lại muốn gì ở cậu?



- Nói đi - Lưu Hạo Thần khoanh tay khẳng khái đáp. Cậu cũng không nghĩ ra mình còn có gì chưa cho Dương Vũ Hàn nữa.

Dương Vũ Hàn nở nụ cười rõ là bất lương:

- Cậu chưa từng khẩu giao cho tôi.

Lưu Hạo Thần trợn mắt, gằn một tiếng:

- Cút!

- Vậy Hạ Thiên Tường...

- Anh muốn cấm thì cấm, tôi đếch quan tâm.

- Bỏ cuộc nhanh như vậy?

- Tôi có trách nhiệm gì với cậu ta chứ? Vì Lôi ca thích cậu ta thôi.

Thì ra là vì Lôi ca sao?

- Cậu với Lôi ca tình cảm rất tốt nhỉ?

Không để tâm tới ngữ điệu của Dương Vũ Hàn đã thay đổi, Lưu Hạo Thần thẳng thắn thừa nhận:

- Đương nhiên là rất tốt. Nếu Lôi ca là gay, tôi đã yêu anh ấy rồi. Anh ấy vừa ngầu lại nấu ăn ngon, chơi với anh em cũng rất được, rất có nghĩa khí.

Nghe Lưu Hạo Thần nói, trong đầu Dương Vũ Hàn liền tưởng tượng ra cảnh Lôi ca cao mét chín, thân hình rắn rỏi vạm vỡ nằm dưới thân Lưu Hạo Thần, lập tức bị hình ảnh kinh hãi ấy làm cho rùng mình. Thế nhưng nếu đổi lại là Lưu Hạo Thần nằm dưới, Dương Vũ Hàn lại cảm thấy khó chịu. Rõ ràng là hai người này ai trên ai dưới đều không ổn, họ ở bên nhau chính là sai lầm của tạo hóa. Dù cho Lôi ca là thẳng, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Lưu Hạo Thần lại có sức hút như vậy, ai mà lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra chứ. Vì vậy, Dương Vũ Hàn bắt đầu suy tính cách giải quyết cái gai tên Lôi ca này.



Đợi cho Lưu Hạo Thần ngủ say, Dương Vũ Hàn đi ra ngoài hiên gọi điện cho Diệp Khả. Mặc dù đã rất muộn nhưng gã vẫn còn chưa ngủ, Dương Vũ Hàn đi du lịch để lại một đống việc đổ lên đầu gã. Nhìn thấy cuộc gọi của anh, Diệp Khả bắt máy:

- Tổng Giám đốc đi du hí với tình nhân mà nửa đêm còn gọi cho tôi thế này là có ý gì đây?

Nghe giọng phó tổng Diệp vẫn rất có tinh thần, có vẻ công việc giao cho cậu ta vẫn còn quá ít.

- Hạ Thiên Tường là do cậu đưa tới?

- Thế nào? Chơi vui không? Không cần cảm ơn tôi đâu, thấy cậu đi cùng tên thô lỗ ấy chắc hẳn rất nhàm chán, tôi liền đem đến cho cậu một em trai để thay đổi khẩu vị đấy.

- Làm tốt lắm, tên khốn nhà cậu! - Dương Vũ Hàn lạnh lẽo cười. Diệp Khả giống anh ở điểm có thù tất báo, không bao giờ chịu thiệt. Lần này chắc chắn gã để bụng chuyện Lưu Hạo Thần phá xe còn anh lại dung túng cậu nên đưa Hạ Thiên Tường tới làm kì đà cản mũi hai người, nhất quyết không cho anh được thoải mái. Thảo nào anh đi tới đâu Hạ Thiên Tường cũng tìm được, nếu không phải lịch trình chi tiết của anh đã nằm trong tay cậu ta thì còn lý do gì nữa.

- Diệp Khả, tôi thấy công việc của cậu dạo này cũng vất vả cần một trợ lý, vừa hay đúng lúc cha tôi đang muốn Dương Huy đi học hỏi thêm về việc kinh doanh, cậu nghĩ sao?

Một phút im lặng đáng sợ trôi qua, Dương Vũ Hàn có thể nghe thấy tiếng loạt xoạt loảng xoảng từ đầu dây bên kia vọng lại. Diệp Khả cất tiếng, giọng nói gằn xuống hết sức kiềm chế:

- Cậu muốn gì?

Dương Vũ Hàn khẽ cười, bình tĩnh nói:

- Một việc rất đơn giản...

Trò chuyện với Diệp Khả xong, Dương Vũ Hàn trở lại phòng ngủ. Lưu Hạo Thần ngủ rất sâu giấc, giống như có trời sập cậu cũng sẽ không tỉnh dậy. Anh vừa ngắm nhìn cậu vừa nghĩ con người này ruột để ngoài da, liệu có chuyện gì cậu ấy để trong lòng hay không? Ở cùng Lưu Hạo Thần rất thoải mái, cậu không xun xoe nịnh bợ cũng không nói lời hoa mỹ sáo rỗng, chẳng đòi hỏi gì, giống như một thân cây vươn lên thẳng tắp mặc kệ bão táp mưa sa. Dương Vũ Hàn trong bất kì một mối quan hệ nào trước đây đều không tính toán nhiều, hợp thì lên giường, hết hứng thì đường ai nấy đi, anh cũng không để bất cứ ai chi phối đến bản thân mình, những kẻ không biết thân biết phận đều có kết cục không mấy tốt đẹp.

Dương Vũ Hàn vuốt ve hàng mi dài của Lưu Hạo Thần, đặt một nụ hôn nhẹ lên đuôi mắt cậu. Tâm trí anh phút chốc trở nên yên bình quá đỗi. Dương Vũ Hàn thầm nghĩ nếu cứ như thế này mãi cũng không tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.