Phục vụ đã dọn bàn ăn cũ đi và mang tới hai bát mì nóng hổi theo yêu cầu của Dương Vũ Hàn. Từ tối đến giờ chưa ăn gì lại trải qua hoạt động mất sức, cả hai đều ăn rất ngon lành. Bất chợt nghĩ tới một chuyện, Lưu Hạo Thần ngẩng đầu lên hỏi:
- Chuyện của Hạ Thiên Tường anh định xử lý thế nào?
Dương Vũ Hàn thẳng thừng đáp:
- Đuổi cậu ta ra khỏi ngành giải trí.
Câu trả lời nằm trong dự liệu của Lưu Hạo Thần, nhưng cậu đã nhận lời nói đỡ cho cậu ta, đành hạ giọng:
- Như vậy có quá đáng không?
Dương Vũ Hàn nhìn cậu, ánh mắt âm trầm:
- Sao? Đau lòng cho cậu ta? Vậy còn tôi thì sao? Tôi bị cậu ta chuốc thuốc, suýt chút nữa lại bị mấy gã say xỉn làm nhục. Chẳng lẽ tôi nên mỉm cười bỏ qua mọi chuyện mới là không quá đáng?
- Dù sao anh cũng đâu có tổn hại gì...
- Đó là vì tôi lợi hại. Điều đó cũng không phủ nhận được việc Hạ Thiên Tường thực sự có dã tâm muốn hại tôi.
Được rồi, được rồi, cậu cãi không lại Dương Vũ Hàn. Sau thời gian sống chung, Lưu Hạo Thần đã học được rằng không cãi lại thì nên ngậm miệng, càng nói càng thấy mình vô lý. Thấy cậu im lặng, Dương Vũ Hàn vẫn chưa chịu bỏ qua vấn đề này:
- Thực ra tôi có thể bỏ qua cho cậu ta, nhưng còn phải xem biểu hiện của cậu có làm tôi hài lòng không đã.
Biết ngay mà, mọi cuộc nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-cong-bi-de-roi/2786132/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.