Hậu quả của vụ ẩu đả tối hôm trước là sáng hôm sau, cổ chân vốn bị thương của Lưu Hạo Thần sưng vù lên. Dương Vũ Hàn không an tâm liền vội vàng đưa cậu tới bệnh viện. Lần này cậu không kháng cự nữa mà ngoan ngoãn nghe theo, bản thân là dân chơi thể thao, Lưu Hạo Thần biết có những chấn thương không thể coi thường được.
Bệnh viện trên hòn đảo nhỏ vốn yên bình, số lượng bệnh nhân không nhiều nên nhân viên y tế chẳng có mấy người. Vị bác sĩ già hiền hậu đêm qua vừa tiếp nhận mấy ca hành hung người ngoại quốc. Những người đó chẳng hiểu động vào thần thánh phương nào mà bị đánh cho rất thảm. Kẻ vỡ đầu, người gãy tay, có điều không ai nhớ tại sao mình lại ra nông nỗi này. Sau một đêm mệt nhoài, vị bác sĩ ngả ra ghế nghỉ ngơi, chuẩn bị đợi đến lúc giao ca sẽ về nhà ngâm chân vào nước ấm rồi ngủ một giấc thật ngon, tuổi tác của ông cũng đã cao, sắp nghỉ hưu được rồi.
Đúng lúc này, hai gương mặt điển trai cực kì quen thuộc lại lù lù xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu của vị bác sĩ già. Dù sách y đức dạy rằng lương y như từ mẫu, thương bệnh nhân như con nhưng ông vẫn không tránh khỏi ngán ngẩm. Làm gì có bác sĩ nào muốn thấy một bệnh nhân cứ vài tiếng lại chạy đến bệnh viện đâu, còn đều đặn hơn cả ăn cơm. Không biết lần này hai người kia lại tới đây làm gì?
Nhìn cổ chân sưng to như quả bóng tennis của Lưu Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-cong-bi-de-roi/2786130/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.