Dương Vũ Hàn lột "áo mưa" ra, cột lại, ném vào thùng rác rồi lấy khăn lau dọn cho cả hai người, làm tại công ty thì kích thích thật đấy nhưng lại không được bắn vào trong khiến anh cảm thấy chưa được tận hứng, nhất định về nhà phải đòi cậu bù đắp. Lưu Hạo Thần lười biếng ngồi trên đùi Dương Vũ Hàn, mặc anh hầu hạ.
Dương Vũ Hàn nhìn người yêu mới vừa rồi bừng bừng phấn chấn, nhiệt tình như lửa ở trên người anh điên cuồng động eo, khát cầu được yêu thương mạnh bạo, giờ lại như con mèo nhỏ biếng nhác ỉu xìu gục trên vai anh thở dài. Dương Vũ Hàn vuốt ve dọc lưng cậu, dịu dàng hỏi:
- Anh bạn nhỏ, ai đã làm em không vui?
Lưu Hạo Thần ngẩng lên, trừng mắt:
- Gọi là "anh bạn" thôi, còn thêm chữ "nhỏ" vào làm gì?
- Được rồi, được rồi - Dương Vũ Hàn cưng chiều vỗ về người yêu kém anh năm tuổi kia.
Lưu Hạo Thần cựa quậy tìm một tư thế thoải mái hơn rồi lại gục đầu xuống vai anh, lè nhè:
- Diệp Khả là đồ khốn.
- Em đang chửi bạn anh đấy à?
- Anh cũng là đồ khốn.
- Này này, em đừng có qua cầu rút ván như thế. Vừa mới lấy anh ra mua vui xong đã mắng anh là đồ khốn. Em coi anh là đồ chơi hả?
Lưu Hạo Thần bĩu môi:
- Anh á? Đến đồ chơi cũng không bằng.
Dương Vũ Hàn trưng ra điệu bộ tổn thương sâu sắc, dùng sức bóp mông người phía trên:
- Em nói vậy là coi thường "tiểu đệ" của anh rồi đó. Hay là giờ chúng ta làm thêm hiệp nữa, để em xem anh lợi hại hơn mấy thứ đồ chơi đó bao nhiêu lần.
Thấy Dương Vũ Hàn lại định giở trò, Lưu Hạo Thần trợn trắng mắt bực bội nhìn anh. Ở bên nhau cũng được một thời gian, cậu lại quên mất người đàn ông này có khả năng khiến mọi cuộc đối thoại đi chệch hướng như thế nào. Cậu đập bộp phát vào cái tay hư hỏng của anh, động thân muốn đứng dậy, lại bị anh kéo eo ngồi xuống.
- Được rồi, không đùa nữa. Nói xem Diệp Khả đã làm gì đắc tội với em.
- Tên Khả đê tiện ấy lừa Lôi ca về nhà hắn. - Lưu Hạo Thần nói, giọng nói không giấu được sự phẫn nộ cùng ghét bỏ.
Dương Vũ Hàn nhướn mày, mỉm cười:
- Chỉ thế thôi sao? Cậu ấy cũng đâu có làm hại gì đến Lôi ca.
- Ai biết được tên Khả xấu xa ấy có thể làm gì chứ. Lôi ca chỉ được cái to xác, đối với thủ đoạn của hắn làm sao chống đỡ được. Mới có mấy ngày mà anh ấy đã quan tâm tới tên đó hơn em rồi, còn làm cơm trưa cho hắn mang đi. Trong khi em bị đau chân mà Lôi ca cũng không nhận ra.
Dương Vũ Hàn yên lặng nghe Lưu Hạo Thần lải nhải về Diệp Khả và Lôi ca với giọng đầy tủi thân, giống như một đứa trẻ có người bạn chí cốt, bỗng một ngày người bạn đó lại đi chơi cùng đứa khác, mà còn là thằng mình ghét cay ghét đắng, không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng pha lẫn với ghen tị vì bị bỏ rơi. Đột nhiên, anh ôm lấy mặt cậu kéo xuống đối diện với mình, đôi con ngươi thâm thúy xoáy sâu vào đôi mắt cậu.
- Em có thể đừng quan tâm đến Từ Lôi như vậy được không? Anh sẽ ghen đấy.
Bất chợt thấy bộ dáng nghiêm túc hiếm gặp của Dương Vũ Hàn, Lưu Hạo Thần ngơ ngẩn không biết nói gì.
- Từ Lôi lớn tuổi hơn em, cũng từng trải hơn em, anh ta ắt biết tự bảo vệ bản thân mình. Diệp Khả xấu tính nhưng không phải kẻ có thể hại người khác.
Dương Vũ Hàn vừa nói vừa vuốt ve gò má mềm mại của Lưu Hạo Thần, giọng nói cũng trở nên càng dịu dàng hơn:
- Hiện tại em là người yêu của anh rồi, có thể chỉ quan tâm anh được không?
Lưu Hạo Thần nghe câu nói sến sẩm của Dương Vũ Hàn, không như mọi khi cười nhạo châm chọc anh, trong lòng cậu lại cảm thấy ấm áp kì lạ.
- Anh bị ngốc hả? Em đương nhiên quan tâm đến anh.
Cậu cong khóe môi mỉm cười ngọt ngào, cúi xuống cắn lấy đôi môi mỏng quyến rũ của anh. Dương Vũ Hàn luồn tay vào mái tóc mềm mại của người yêu, hai người trao nhau một nụ hôn thật dài.
Hôm sau, có vẻ Lôi ca cảm thấy áy náy với Lưu Hạo Thần nên làm thêm một phần cơm trưa nhờ Diệp Khả mang tới cho cậu. Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của người yêu nhỏ, Dương Vũ Hàn lạnh lùng nói với cậu bạn thân chuyển lời đến Lôi ca rằng, từ hôm sau không cần làm cơm trưa cho Lưu Hạo Thần nữa, người yêu anh thì anh tự lo.
Anh mở video hướng dẫn nấu ăn lên, vừa xem vừa học theo, điệu bộ lóng ngóng vụng về đúng kiểu một người chưa từng đụng tay vào việc bếp núc. Lưu Hạo Thần hứng thú đứng sau quan sát, vừa nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường vừa trêu chọc anh cẩn thận lại phá hủy cả căn bếp. Thế nhưng chỉ một lúc sau, cậu đã phải trợn mắt há mồm khi hương thơm hấp dẫn mê người từ trong chảo tỏa ra, sau đó món ăn được Dương Vũ Hàn bày biện ra đĩa, tự tin đưa tới trước mặt cậu, bộ dáng dương dương tự đắc:
- Em thử xem tay nghề của anh thế nào?
Lưu Hạo Thần không khỏi trầm trồ nhìn đĩa thịt bò xào ớt chuông màu sắc bắt mắt bóng bẩy, so với món đầu bếp trong video làm chỉ có hấp dẫn hơn chứ không kém. Cậu gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, độ chín hoàn hảo, vừa mềm lại tươi ngọt mọng nước, nêm nếm gia vị đậm đà khiến vị giác cậu cực kỳ thỏa mãn. Lưu Hạo Thần gắp lia lịa thêm mấy miếng, ánh mắt trầm trồ nhìn anh:
Nhìn vẻ đắc ý của anh, Lưu Hạo Thần không khỏi ghen tị, ông trời quá ưu ái anh ta rồi, đã cho anh bản mặt đẹp lại còn cho thiên phú nấu ăn, đúng là hình mẫu trong mơ biết bao người ao ước.
- Sao nào? Em đang cảm thấy người yêu mình quá hoàn hảo phải không? Anh với Từ Lôi ai nấu ngon hơn?
Lưu Hạo Thần nhếch môi, phun ra một câu:
- Không cùng đẳng cấp.
Sau đó ôm đĩa thịt ra phòng khách, trước khi đi còn nhắc nhở Dương Vũ Hàn:
- Chuyên tâm nấu ăn đi, nhớ là phải có ba món mặn, một món canh, một món rau đấy nhé.
Dương Vũ Hàn nhìn điệu bộ nghênh ngang của người yêu, cảm thấy có vẻ mình đã quá nuông chiều cậu rồi, tối nay phải dạy dỗ lại mới được.
Sau này, tới khi Lưu Hạo Thần nhận ra sáu múi bụng của mình đã dồn thành một múi liền tức giận đến điên người chạy đi tìm Dương Vũ Hàn tính sổ, trách anh dám làm đồ ăn ngon vỗ béo cậu, cuối cùng lại bị Dương Vũ Hàn lôi lên giường "vận động mạnh" để tiêu hao mỡ thừa, thế nhưng chỉ có lưng mỏi eo đau, bụng cậu vẫn nguyên một múi trắng trắng tròn tròn như thế.
Đương nhiên đó là chuyện của sau này, còn hiện tại Lưu Hạo Thần đang dắt theo Dương Vũ Hàn về quê ra mắt gia đình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]