Không nghi ngờ gì nữa kẻ xuất hiện từ bóng đêm kia chính là Khiêm Tử Lăng với dấu Thần Ấn trên trán,cho thấy Khiêm Tử Lăng trước mặt đây chính là Dị Thần.Bảo Liên nuốt khan một cái,Siêu Độ trong tay run lên bần bật vì ma tức của Khiêm Tử Lăng áp chế nó.
-Lãnh Mộ Tuyết...lão nạp thấy Hắn không giống Khiêm Tử Lăng mà lão nạp đã từng biết rồi...Hắn không còn là Quỷ Tuyệt Đại...có lẽ cái tên trốn từ thời không trước sang đây chính là Hắn đấy!
Mộ Tuyết vẫn chưa hết bàng hoàng,ánh mắt nhìn Khiêm Tử Lăng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
-Không thể nào...chính mắt ta đã nhìn thấy Khiêm Tử Lăng bị tan thành sương khói,trong tam giới không thể tụ linh, đây không phải Hắn...
-"Tử Lăng thời trước đã chết thật rồi...Hắn không thể nào là Tử Lăng...nhưng Thần Ấn trên trán Hắn đích thị là Dị Thần...tại sao lại như vậy,tại sao chứ?"
Khiêm Tử Lăng từng bước tiến gần vừa đi vừa nói.
-Ở thời không trước đã diễn một màn kịch khiến cho ngươi tổn hao nhiều nước mắt ta thật là có lỗi...chi bằng ở thời không này...ta tiễn ngươi về Địa Ngục nhẹ nhàng một chút xem như tạ lỗi nhé Lãnh Mộ Tuyết!
Vừa dứt lời Khiêm Tử Lăng đã tung một chưởng đánh đến,Mộ Tuyết chỉ biết trơ mắt nhìn ,vẻ mặt ngỡ ngàng vì không thể tin Khiêm Tử Lăng có thể xuống tay hạ sát Hắn,Hắn không đánh trả, không đỡ đòn,chỉ đứng im như thế mà nhìn.
-"Không thể nào...Tử Lăng... không thể nào..."
Bảo Liên nhanh tay phóng Siêu Độ cản phá chưởng lực và hét lên.
-Siêu Độ giao cho mày...chạy thôi tên ngốc ...yaaaa...
-Uỳnh!
Bảo Liên dốc toàn lực kéo cổ áo của Mộ Tuyết dịch chuyển như tên bắn quay lại mặt đất,vừa đến chỗ của Bạch Diễn Tình và Đông Kỳ Vân thì Khiêm Tử Lăng cũng bay lên khỏi vực thẳm.Bảo Liên ngó lại thì hoảng kinh
-Á...Siêu... Siêu Độ...mày thăng thiên rồi á?
Từ dưới vực sâu thanh kiếm Siêu Độ bay vút lên đuổi theo Khiêm Tử Lăng,kim quang vàng rực rỡ làm cho một vùng u ám Xương Rồng sáng chói.Khiêm Tử Lăng hạ đầu mài ,mắt đỏ hung tợn nhìn sang ,cất giọng ồn ồn.
-Hừ...cái thứ dai như đỉa này ,mi có khả năng tái sinh à?vậy thì ta sẽ cho mi xuống Địa Ngục...yaaa...
Bạch Diễn Tình và Đông Kỳ Vân khi thấy Khiêm Tử Lăng xuất hiện cũng kinh ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
-Là Thiếu Chủ...ơ... người bị làm sao vậy?
-Khiêm... Khiêm sư huynh...á Lãnh sư huynh,huynh bị gì thế này sao cứ như hoá đá thế này?
Bảo Liên nói
-Tên ngốc này chết tâm suy khờ rồi...chạy mau...Tên kia không phải là Thiếu Chủ của ngươi đâu...chạy...
-Á Thái sư Thúc chạy ,chạy đi đâu đây?
-Tiên Giới...mau...
Cả bọn nắm tay nắm chân nhau dịch chuyển chạy điên cuồng không dám ngừng nghỉ, không dám ngoái đầu,Bạch Diễn Tình hỏi
-Thiếu Chủ của ta sao lại bay lên từ vực thẳm, Người không phải đang ở Lan Nguyệt Điện sao?
Nghe đến Lan Nguyệt Điện,Mộ Tuyết đang ngây ngốc chợt ánh mắt loé lên tia hi vọng,miệng không ngừng lẩm bẩm
-Đúng rồi...ở Lan Nguyệt Điện,Tử Lăng đang ở Lan Nguyệt Điện,đang chờ ta mang Ma Đan về cứu chữa...đúng đúng rồi...tên đó không phải Hắn,Hắn không bao giờ lừa dối ta...đúng rồi,đúng rồi...
Đông Kỳ Vân bậm môi nhăn ấn đường nhìn Mộ Tuyết thương hại nói
-Sao tự nhiên lại trở thành thế này,bị việc gì làm cho chấn kinh hồn phách tột độ sao?
Bảo Liên thở dài nói.
-Sự thật bao giờ cũng phũ phàng...
Bạch Diễn Tình nói
-Thiếu Chủ không phải đã bị vỡ Ma Đan hay sao,khi nãy ma lực của Người rất cường hãn không giống kẻ đã từng bị thương chút nào,đã xảy ra chuyện gì,Lão hoà thượng nói đi.
Bảo Liên ấp úng nói
-Nói nói cái gì chứ,giữ mạng trước đi,rồi nói...
Mộ Tuyết bấu chặt tay của Bảo Liên nói
-Về Lan Nguyệt Điện,về Lan Nguyệt Điện...ta phải đưa Tử Lăng theo...đi...
-Á...á...ngươi ngươi bình tĩnh chút đã...aaa...đau...đi đi ta đi...
Vậy là cả nhóm đổi hướng sang Tây Thành.
Siêu Độ là Thần Võ mà Bảo Liên khi còn là thiếu niên đã luyện ra ở Động Tu Linh,mà vật liệu được rèn ra nó chính là cái "mõ" pháp bảo của cao tăng Vô Ưu Tự,khi được hỏi đến thì Y luôn nói là đã "hoá duyên được",thần võ do Tông sư của Đại Phái chính nghĩa rèn ra nguồn gốc đương nhiên là minh bạch cho nên không ai hỏi đến xuất xứ của nguyên liệu làm ra Siêu Độ nữa,đến nay Siêu Độ vẫn là thần võ bí ẩn ít ai nhớ đến vì Bảo Liên cũng không sử dụng nó nhiều.Hôm nay chẳng hiểu sao Bảo Liên thời trước thời sau đều dùng đến,khiến cho Siêu Độ lại xuất hiện,linh khí thanh tẩy của Siêu Độ cao hơn cả Ngọc Kiếm,pháp chú nó phát ra là những chữ viết kinh Phật,một khi gặp yêu tà quỷ quái sẽ không ngừng đeo bám phát chú thanh tẩy .Khiêm Tử Lăng không ngờ chạm phải một thần võ phiền phức đến như vậy,dù đánh nát nó ra hàng ngàn mãnh,hàng trăm lần,nó vẫn tụ lại và thả ra những chữ kinh chú bằng ánh sáng vàng kim bao quanh Hắn,kinh chú không thể thanh tẩy Khiêm Tử Lăng nhưng khiến cho Hắn đau đầu bức bối đưa hai tay bịt kín tại ,nhắm nghiền mắt.
-Aaaaaa...điếc tai quá đi.....
Qua một lúc điên cuồng la hét,rễ cây đen từ vực sâu vút lên trùm kín Siêu Độ kéo xuống vực,Khiêm Tử Lăng nhờ vậy mà lấy lại tinh thần,bay vèo đi .
Về đến Tây Thành,Bảo Liên vì không muốn bị rắc rối với đám quỷ binh quỷ dân nơi này nên tạo một lớp da ngụy trang thành một tiểu miêu tinh .Quỷ nô gác cửa Lan Nguyệt Điện nhìn thấy Bạch Diễn Tình và Mộ Tuyết liền cho vào Cung Điện không hỏi nhiều về hai kẻ đi cùng.
-Bạch công tử,Lãnh công tử...Hoàng Tử Phi đang chờ mọi người ở Đại Sảnh.
Hoàng Tử Phi như đã biết trước nhóm người của Mộ Tuyết trở lại Lan Nguyệt Điện,bà ta ngồi sẵn ở Đại Sảnh Chính Điện chờ họ từ bao giờ,chuyện này làm cho Bạch Diễn Tình có chút nghi hoặc.
-"Hoàng Tử Phi ghét nhất chính là Ta...luôn thầm oán trách Lăng Thành Điện Hạ cưng nựng ta nhiều hơn là đến Thẫm Cung của bà ấy...lý nào hôm nay lại đổi tính tiếp đón từ sớm như thế...Hoàng Tử Phi này lẽ nào vì Thiếu Chủ mà cân nhắc thái độ cư xử với Ta sao?nhưng bà ta chỉ gặp Thiếu Chủ chưa được bao lâu,chưa nói được một câu nào,sao có thể nhúng nhường như vậy? khó hiểu quá!"
Đoạn Y nhìn sang Đông Kỳ Vân nhắc nhở.
-Đi sát bên ta...Hoàng Tử Phi có gì khác lạ lắm!
Đông Kỳ Vân chỉ chớp mắt gật nhẹ đầu,hắn vẫn không ngừng quan sát Mộ Tuyết.
-"Cuồng Kiếm Tầm Ma bây giờ thành Cuồng Tâm Si Tình rồi,hic uổng cho một Đệ nhất mỹ nam Trung Nguyên,uổng cho một Tông sư đáng gờm của Bách Kiếm Sơn Trang,còn Khiêm sư huynh nữa...giờ thành cái thứ gì rồi a?"
Mộ Tuyết vẫn thất thần thất thỉu,đi bên cạnh Bảo Liên đi vào Đại Sảnh,Bảo Liên nói.
-Tiểu tử ngươi ổn chưa?linh lực đã hồi phục chưa?trong Lan Nguyệt Điện là Quỷ cấp Đại đấy nhá ...Ta không thể một mình bảo vệ ba ngươi đâu à...
Mộ Tuyết bất ngờ bấu vào vai của Bảo Liên nói
-Cứ đi...đi đến mật thất...Tử Lăng vẫn còn nằm ở đó...Hắn là giả, nhất định là giả...
-Oái...đau đau...lão nạp đưa ngươi đến đây là để ngươi có thời gian bình tĩnh một chút,ngươi lại càng thêm phát điên a.Trách nhiệm của ngươi là tiêu diệt Ma Tôn và Khiêm Tử Lăng đấy...nếu không Kim Sơn Vũ Thần sẽ khai trừ ngươi a.
-Ta đã nói Hắn không phải Tử Lăng...Hắn là giả mạo...sao lão không tin ta...sao lão không tin...
-Á...aaa...Ta tin ta tin ta tin rồi,buông ra...có ngươi mới cứng đầu không chịu tin thì có...a...đau chết lão nạp...
Cả nhà đến Đại Sảnh thì nhìn thấy Hoàng Tử Phi ngồi ở ghế chủ toạ,vẫn dung nhan diễm lệ vẫn hoàng phục lộng lẫy,nhưng sắc mặt của bà ta lạnh lùng và ánh mắt chứa đầy sát khí.
-Lãnh công tử lại trở về...lần này sao dẫn nhiều bằng hữu theo như vậy?À...có cả Bạch Hồ nữa sao?
Bạch Diễn Tình miễn cưỡng thi lễ nói
-Diễn Tình bái kiến Hoàng Tử Phi...Diễn Tình nghe nói Thiếu Chủ bị thương đang tịnh dưỡng ở mật thất nên quay về Lan Nguyệt Điện bảo vệ người.
Hoàng Tử Phi không bận tâm đến Bạch Diễn Tình chỉ ừ một tiếng cho có lệ rồi nói với Mộ Tuyết.
-Lãnh công tử hôm này trở về là muốn độ thêm linh lực vào trận pháp trấn giữ Mật thất sao?
-Hoàng Tử Phi quan tâm đến Lãnh mỗ thật,Ta đi hay về ,dự định làm gì Bà đều nắm bắt rõ ràng...
-Hừm... Lãnh công tử quá lời...ta chỉ quan tâm đến Bình nhi mỗi ngày đều nằm trong mật thất thoi thóp chờ thay Ma Đan...
Mộ Tuyết cúi gầm mặt bỏ đi khỏi Đại sảnh
-Ta không phí thời gian đôi co với Bà...chúng ta đi nào.
Bảo Liên vội vàng đi theo như phản ứng tự nhiên.
-Đi theo Hắn...
Đông Kỳ Vân cũng theo sau,Bạch Diễn Tình thủ lễ nói.
-Diễn Tình đi xem Thiếu Chủ...
Hoàng Tử Phi cười khẩy một cái gật đầu,đợi cả bọn đi khỏi liền ra dấu cho các quỷ nô chuẩn bị làm nhiệm vụ gì đó.
-Mộ Tuyết lần này xem ngươi có còn cứng đầu hay không...
Mộ Tuyết ra đến Mật thất,nhìn thấy trận pháp vẫn như cũ liền vận công thi triển linh lực thu lại Hoả Lôi ,Hoả Lôi đang bay lơ lửng trên cao làm trung tâm của mạng lưới lửa điện bao phủ lên mật thất,nghe lệnh triệu hồi nó bay trở xuống,trận pháp liền biến mất.Nhưng Hoả Lôi chưa kịp đến tay của Mộ Tuyết đã dở chứng tự phóng một luồn lửa điện tấn công Hắn,Mộ Tuyết tuy bất ngờ nhưng theo phản xạ vẫn giữ được thân pháp tốt,tránh né kịp thời.
-Uỳnh!
Bảo Liên và Đông Kỳ Vân cũng lách người tránh khỏi,luồng lửa điện đánh sập cái cột của một biệt viện,Hoả Lôi không dừng lại nó tiếp thục tấn công vào Mộ Tuyết khiến cho Hắn chỉ biết tránh né.
-Hoả Lôi mày bị điên rồi sao?
Bảo Liên cũng vừa tránh chiêu vừa nói
-Nó không còn nhận ngươi là chủ nhân nữa rồi,đánh hạ nó đi...
Đông Kỳ Vân vội tung bùa chú cản lại mấy tia sét đánh đến bảo vệ cho Bạch Diễn Tình.
-Ngươi sợ sấm sét nhất hãy đứng sau lưng ta...
Bạch Diễn Tình tung đuôi quất vào Hoả Lôi trả đũa.
-Hừ...ta không cần...ngươi lùi về sau ta đi...
-Ầm,ầm...
Mộ Tuyết nghiến răng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Hoả Lôi ,nhưng những lời Bảo Liên nói vô cùng chính xác,Hoả Lôi không còn nhận chủ nữa.
-Hừ...đến mi mà cũng phản ta...yaaa...
-Uỳnh!
Mộ Tuyết bộc phát nộ khí đánh một chưởng vào Hoả Lôi khiến nó gây ra chục mãnh,rơi xuống đất,vẻ mặt thất vọng hoà lẫn căm phẫn của Mộ Tuyết cũng khiến cho bà người chứng kiến chột dạ.
Bảo Liên nói
-Thần võ không chịu nghe lời ắt có nguyên nhân...ngươi không nên tức giận như vậy...
Bạch Diễn Tình nói.
-Vào xem Thiếu Chủ trước đã...
Mộ Tuyết tâm thần đang rối loạn nghe xong câu nói của Bạch Diễn Tình liền nhớ đến Khiêm Tử Lăng của thời không này,vội chạy vào Mật thất.
-Tử Lăng đúng rồi Tử Lăng...
Bên trong Khiêm Tử Lăng vẫn nằm im giữa trận pháp ,Mộ Tuyết nhìn thấy chầm chậm bước đến,cứ mỗi bước đi lòng dạ của Hắn nặng trĩu,môi run lên bần bật,đôi mắt đỏ ngấn lệ không thể nén được nước mắt trào ra ngoài
-Tại sao,tại sao lại lừa dối ta...tại sao vậy...tại sao ta yêu ai,kẻ đó cũng muốn lừa gạt ta,tại sao...
Hắn đau lòng bất chợt ngã khụy một gối xuống,một tay nắm thành đấm ,gồng chật mà đấm lên nền gạch .
-Bốp,bốp...
-Tại sao,tại sao...
Đấm đến da thịt ở mấy đốt ngón tay tứa máu chảy đỏ cả bàn tay, Hắn vẫn không ngừng,một lúc đau khổ mà buông người quỳ cả hai chân ,đưa hai tay bưng lấy gương mặt .
-Hu hu hu...
Bạch Diễn Tình chạy vào nhìn thấy Mộ Tuyết quỳ khóc nức nở,cái cảnh mà từ lúc Y quen biết với Lãnh Mộ Tuyết chưa từng thấy cũng chẳng từng nghe ai nói đến.
-Thiếu Chủ bị làm sao rồi... ngươi,ngươi tại sao lại khóc chứ?
Lúc này Đông Kỳ Vân và Bảo Liên cũng chạy vào,Đông Kỳ Vân vừa nhìn thấy Khiêm Tử Lăng nằm trên phiến đá lục giác liền nói
-Lãnh sư huynh chúng ta nhanh đưa Khiêm sư huynh đến Tiên Giới thôi...đừng phí thời gian...Khiêm sư huynh kia mà đuổi kịp thì hỏng.
Bảo Liên nhìn thấy trận pháp phong bế của Mộ Tuyết có phần cao hơn trận pháp mà Y bày ra cho Phong Truy Mệnh thì không khỏi ngạc nhiên.
-Trận này hay thật...vừa kết nối kinh mạch vừa độ linh lực...máu huyết đã lưu thông rồi...
Mộ Tuyết nghe đến đây ,đầu mài khẽ dao động,vội đứng lên thu trận,từ từ đi đến xem xét Khiêm Tử Lăng.
-"Có điểm nào đó không đúng..."
Bất ngờ Khiêm Tử Lăng mở mắt tung chưởng đánh vào Mộ Tuyết
-Bốp!
-Á...
-Cẩn thận...
Mộ Tuyết trúng chiêu trọng thương ối máu văng ra sau,Đông Kỳ Vân nhanh tay đỡ lấy Hắn,Bảo Liên đánh trả lại vài chiêu,khiến cho Khiêm Tử Lăng né tránh liên tục.
-Cái thứ gì đây hả?sao tên nào cũng muốn lấy mạng ngươi thế này.
Khiêm Tử Lăng cười thống khoái đắc ý nói
-Lãnh Mộ Tuyết... chờ ngươi đã lâu...
Bạch Diễn Tình nói
-Thiếu Chủ Ngài không phải là đang bị thương hay sao...ngài đã khỏi rồi sao?
Mộ Tuyết một tay ôm lấy ngực,một tay vịn vào vai của Đông Kỳ Vân làm điểm tựa nói.
-Hắn không phải Tử Lăng...giết Hắn đi...ặc..ặc...
Khiêm Tử Lăng hung tợn ra tay đánh trước,Bạch Diễn Tình vội tung đuôi đánh trả
-Chết đi...
-Á...Thiếu Chủ...đắc tội...
Bảo Liên cũng tung chưởng đánh đến,mật thất nhỏ hẹp có yểm chú thuật,cho nên cả bọn đánh nhau long trời lở đất cũng không sập ,bên ngoài vẫn không nghe thấy gì,Khiêm Tử Lăng kia dù ma lực cao nhưng bị Bạch Diễn Tình và Bảo Liên phối hợp tấn công,Hắn có phần yếu thế,qua độ nửa ngày đánh nhau thì Hắn bị đánh hạ,bị trọng thương ngã xuống đất chưa bao lâu đã chết,qua một lúc thì tan thành đống nhầy nhụa,khiến cho Bảo Liên trợn tròn mắt kinh ngạc.
-Gì gì đây hả...hắn hắn cũng là con rối...
Bạch Diễn Tình nói
-Mộ Tuyết chuyện này là sao hả, không phải ngươi luôn ở bên cạnh Thiếu Chủ hay sao,tại sao người lại biến thành con rối thế hả?
Mộ Tuyết nhìn thấy đống nhầy đen kia không hề ngạc nhiên nói
-Trước khi bày trận phong bế ta có thả một cánh bướm vào trận để đánh dấu trận pháp luôn được giữ nguyên,khi nãy ta vào thì không nhìn thấy cánh bướm nữa trong lòng hoài nghi có kẻ đã động vào trận pháp,nhưng sau khi nghe Bảo Liên hoà thượng nói Khiêm Tử Lăng huyết mạch lưu thông đã biết người nằm trong trận không phải Tử Lăng.
Bảo Liên cười khẩy nói
-Đã biết không phải Hắn sao ngươi vẫn để bị Hắn đánh cho một chưởng...đúng là ngu ngốc.
-Hừ...mặc kệ ta...
Đông Kỳ Vân nói
-Nếu Khiêm sư huynh này là giả mạo vậy,vậy...tên ở rừng Xương Rồng là thật rồi...
Bảo Liên và Mộ Tuyết đưa mắt nhìn nhau
-Vậy Tử Lăng kia không phải là ở thời không trước sang đây?
-Chưa kết luận vội...biết đâu tên Khiêm Tử Lăng ở thời không này đã bị giết chết...tên kia vẫn là kẻ ở thời không trước sang đây.
-Không đúng, không phải...ặc ặc...
-Ậy ậy...ngươi đừng kích động mà...ta chỉ đoán thôi...
Mộ Tuyết bất chợt sợ hãi trong lòng
-"Tử Lăng thời này bị giết rồi sao? không thể nào...không đâu...hắn không dễ chết như vậy đâu..."
-Ầm,ầm...
Bên ngoài truyền đến những tiếng nổ vang kèm theo tiếng nói quen thuộc.
-Lãnh Mộ Tuyết,Bảo Liên các ngươi ra đây...
Bốn người bên trong mật thất nhìn nhau bối rối.
-Á Hắn đuổi đến rồi a...chạy chạy đi đâu đây hả Thái sư Thúc...
-Chạy cái khỉ gì nữa, ta thật ngốc tự dưng nghe theo lời Lãnh Mộ Tuyết ngươi chạy vào động Quỷ,giờ chỉ còn đối đầu đánh nhau với Hắn thôi...
-Mộ Tuyết người bên ngoài có thật là Thiếu Chủ không?
Mộ Tuyết ánh mắt quyết đoán buông tay khỏi vai của Đông Kỳ Vân mạnh dạng bước ra ngoài.
-Là ai cũng được...phong ấn Hắn lại rồi tính...
Bên ngoài Khiêm Tử Lăng đã đứng trên mái nhà của biệt viện gần đấy ,áo choàng tung bay,Huyết Kiếm lơ lửng bên cạnh ,toàn thân toả ra ma tức cường hãn,nhưng lại không áp chế được Mộ Tuyết,Bảo Liên đi phía sau cũng không bị ảnh hưởng chỉ có Đông Kỳ Vân và Bạch Diễn Tình bước đi khó khăn.Hoàng Tử Phi cùng các quỷ nô cũng đã vây kín khu vực mật thất,dường như đang chờ lệnh của Khiêm Tử Lăng.
Mộ Tuyết đưa mắt nhìn Khiêm Tử Lăng thật lâu, không thể xác định được tên trước mặt này là của thời không nào,trong lòng vô cùng mâu thuẫn
-"Đều là Khiêm Tử Lăng...ta sao có thể giết Hắn chứ..."
Bảo Liên nhìn thoáng qua cử chỉ của Mộ Tuyết đoán chừng Hắn không nở xuống tay với Khiêm Tử Lăng nên nói
-Nếu hắn là Khiêm Tử Lăng của thời này muốn biến đổi Dị Thần phải nuốt Ma Đan của Ma Tôn,điên loạn như vậy chắc là bị Ma Tôn khống chế rồi... ngươi muốn cứu Hắn cần phải có một lực thanh tẩy cường hãn của linh khí Thanh thuần...nếu ngươi trói được Hắn mang đến Tiên Giới nhờ Tiên Trưởng ở đây cứu giúp có thể còn đường sống.Nhưng...nhưng nếu Hắn là Khiêm Tử Lăng của thời trước...vậy là những chuyện gây rối ở Trung Nguyên và Ma Vực chính là do Hắn chủ mưu , ta khuyên ngươi nên hạ sát Hắn đi...nếu không cảnh diệt thế sẽ lặp lại...
Mộ Tuyết tay run lên bần bật,có thứ gì đó đang chuyển động trong thân thể của Hắn,Mộ Tuyết bậm chặt môi nắm xiết hai bàn tay như cố gắng kiềm chế cơ thể.
-"Ngươi giở trò gì đây hả?"
Tiếng nói của Vũ Thần vang lên trong đầu của Mộ Tuyết.
-"Giết Hắn đi".
-"Grừ...mẹ kiếp...giết hay không là chuyện của ta...ngươi còn làm càn ta tự hủy linh đan...".
-"Ta đưa ngươi đến đây không phải để nhìn cảnh Diệt Thế thêm một lần nữa...Ta muốn lấy lại một nửa Thần Đan xây dựng lại Kim Sơn Vũ Thần Điện..."
-"Ta cho ngươi mượn xác trú ngụ là để cứu Khiêm Tử Lăng không phải là giết Hắn...yaa..."
-Cả bọn cùng tập hợp đầy đủ như vậy thật tốt, Ta không cần mất công tìm kiếm...yaaa...
-Ầm...
Tia linh quang sáng chói xuất hiện đỡ lại Huyền Kiếm khiến cho Khiêm Tử Lăng dao động, đám quỷ nô ma lực yếu kém bị thổi văng tứ phía,Hoàng Tử Phi bay lên cao né tránh.Khói bụi tan đi thì đám người của Mộ Tuyết cũng chạy mất tăm,Khiêm Tử Lăng nghiến răng nghiến lợi gào lên như phát tiết.
-Lãnh Mộ Tuyết....
Sau đó cùng Hoàng Tử Phi đuổi theo.
Mộ Tuyết triệu ra Sinh Ca đỡ đòn tấn công,đồng thời mở kết giới dịch chuyển đưa cả bọn chạy khỏi Tây Thành,vừa ra đến khu vực đất trống mênh mông hơn năm dặm thì Khiêm Tử Lăng đuổi đến.
-Haaa...chạy đi đâu được nữa...yaaa...Huyết Vũ Hóa Thi...
Hàng trăm tia máu từ Huyết Kiếm phóng xuống đất,khiến đất cát bốc khói toả độc chướng,Đông Kỳ Vân điểm ra lá bùa to lớn phủ lên trên che chở mọi người tránh khỏi đợt tấn công của Khiêm Tử Lăng,Bảo Liên tung chưởng đánh đến,bị Hoàng Tử Phi cản phá,cả hai đuổi theo nhau đánh .Khiêm Tử Lăng vung Huyết Kiếm trực tiếp bay xuống đánh với Mộ Tuyết,hàng loạt chiêu thức tấn công như vũ bão làm đất đá xung quanh nổ tan tành,Mộ Tuyết chỉ thủ không công,chỉ đỡ đòn đánh đến mà không thể đánh trả,trúng chiêu thương tích ngày càng nhiều ,Đông Kỳ Vân đứng quan sát cũng nóng bừng mặt.
-Lãnh sư huynh đánh trả đi,nếu không huynh sẽ bị đánh chết đó...
Vũ Thần trong người của Mộ Tuyết bổng nhiên nhập thể vung Sinh Ca một cú dứt điểm vừa bất ngờ vừa nhanh như chớp đánh vỡ Ma Đan của Khiêm Tử Lăng.
-Uỳnh!
-Á!
Khiêm Tử Lăng không thể ngờ cú phản đòn của Mộ Tuyết mạnh bạo đến như thế,cả Huyết Kiếm cũng bị đánh gãy đôi,Hắn trúng chiêu ngã văng xuống đất,lưng cày một rãnh dài trên đất cả chục thước.
-Ụa,ụa...
Liên tục ọc ra máu đỏ thẫm.
-Mộ...Tuyết...hước...Mộ Tuyết...
Mộ Tuyết đang cúi thấp đầu,ánh mắt vô hồn nghe thấy tiếng của Khiêm Tử Lăng gọi mình liền phát ra tia linh quang bừng tỉnh.
-Tử Lăng...
Hắn buông Sinh Ca chạy đến bên Khiêm Tử Lăng đỡ Hắn tựa vào người của mình ,quên hết phòng bị.
-Tử Lăng ngươi sao rồi,Tử Lăng...là ta,lỗi của ta,ta không khống chế được Hắn...Tử Lăng...
Khiêm Tử Lăng như tỉnh ra,đưa tay vuốt lên gò má của Mộ Tuyết.
-Ta ..hước...đã ngủ một giấc...thật say...hước...ta...thấy...chúng ta...ở Lan Nguyệt Điện...hước...
Khiêm Tử Lăng mệt mỏi nheo nheo mắt rồi nhắm nghiền lại,nơi khoé mắt có một dòng lệ đã rơi xuống.
-Tử Lăng,không, không...Tử Lăng..hu.hu.hu...không được bỏ ta lại ngươi mở mắt ra a...Tử Lăng...
Mộ Tuyết đặt Khiêm Tử Lăng nằm xuống,điểm vài huyệt đạo trên người của Y sâu đó Hắn ngồi xếp bằng vận công đem Linh Đan của mình bao bọc Thần Đan Bất Diệt đưa ra ngoài.
-"Tử Lăng ta sẽ không để ngươi tan biến trước mặt ta nữa... không có ngươi ở thời không nào cũng đều vô nghĩa..."
Bạch Diễn Tình cũng nhận ra sự điên cuồng của Khiêm Tử Lăng có phần khác lạ ,chiêu nào cũng muốn đưa Mộ Tuyết vào chỗ chết.
-Bảo Liên từng nói Thiếu Chủ ở thời trước cũng giống với Thiếu Chủ của Ta đều rất yêu thích Lãnh Mộ Tuyết, như vậy lẽ nào Người lại muốn Hắn chết chứ?
-Ầm...
-Á...
-Diễn Tình!
Trong lúc Đông Kỳ Vân và Bạch Diễn Tình quan sát trận đấu giữa Mộ Tuyết và Khiêm Tử Lăng mà quên mất phòng bị,từ phía sau bọn họ có một chưởng lực đánh đến khiến cho Bạch Diễn Tình trúng đòn , ói máu ngã khụy,Đông Kỳ Vân chỉ kịp xoay người ôm lấy Y.
-Khốn kiếp là kẻ nào?
Từ trên cao hạ xuống một thân Hắc y đeo mặt nạ ,kẻ này vừa đến đã tống ra một chưởng đánh đến Đông Kỳ Vân,Hắn nhanh chóng tạo ra kết giới bảo vệ cản phá chưởng lực,nhưng sức công phá quá mạnh ,kết giới bị vỡ ,đẩy cả Đông Kỳ Vân và Bạch Diễn Tình văng ra xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]