Từ vực sâu đen tối bổng vút lên một đám rễ cây sừng sững như toà tháp,che tối cả một vùng núi Xương Rồng vốn dĩ đã âm u,trên đám rễ khổng lồ kia lại chi chít đầu người, mắt nhắm nghiền,đếm ra phải trên cả ngàn cái.Bảo Liên kinh ngạc trợn tròn mắt há hốc mồm.
-Cái thứ gì thế này...tại tại sao Ta chưa từng thấy hả?
Đông Kỳ Vân chuyển Bạch Diễn Tình lên lưng mình nói
-Cái thứ này biết hút linh lực,càng đánh nó càng phát triển rất đáng ghét...chạy thôi Thái sư Thúc...
Đông Kỳ Vân vừa dứt lời thì đám rễ cây túa ra như tơ nhện phóng,tấn công bọn họ,Bảo Liên nghiến răng tung chưởng cản phá.
-Yaaa...sao không có mùi chướng khí mà hình thù tà quái thế này...sao chẳng có sách bí lục nào ghi chép về mi chứ hả?
-Ầm,ầm...
-Oé...
Đám rễ trúng chiêu kêu rống lên tức thì vài cái đầu mở mắt,rụng xuống vừa tiếp đất đã biến đổi thành nhân dạng,có sáu tên,Bảo Liên vừa trông thấy đã hét lớn kinh hoàng.
-Á...cái cái gì thế này...
Sáu cái đầu biến thành sáu Bảo Liên y phục bạch y trắng xóa,chỉ có ánh mắt là đỏ rực tà ác,sáu Bảo Liên giả đồng thời tung chưởng đánh đến,uy lực mạnh như bản chính khiến cho Bảo Liên chỉ biết chạy né tránh không dừng.
Đông Kỳ Vân biến chân thành đuôi rắn khổng lồ quất vào đám Bảo Liên giả giải vây cho Thái sư Thúc của mình.
-Thái sư Thúc chạy thôi....
Bảo Liên mặc dù không cam tâm nhưng cũng phải nghe theo ,điểm ra cả trăm lá bùa lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-chu-ac-ma-cua-ta/2176903/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.