Mấy ngày nay Ngô Diệc Phàm nhận được thông báo của công ty, bảo muốn đưa hắn đi Singapore công tác một tháng.
Sân bay người qua lại như dệt cửi. Lộc Hàm dù nói thế nào cũng không chịu hôn hắn trước mặt nhiều người như vậy. Cuối cùng, chủ biên đại nhân mặt liệt đành phải thầm cắn khăn tay trong lòng, đi bước nào lưu luyến bước nấy.
So với tâm trạng phiền muộn của Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm thoải mái hơn nhiều.
Tâm trạng của cậu bây giờ, ừm, nói sao nhỉ, như vừa đưa con đi nhà trẻ vậy, có chút nhung nhớ, nhiều hơn là như trút được gánh nặng. Dù sao suốt ngày chăm sóc một cục cưng lớn xác như vậy thật không dễ dàng.
Nhưng mà một tuần trôi qua, Lộc Hàm đành phải đầu hàng nỗi thương nhớ của mình.
Ngày nào cũng nhớ, đi làm nhìn văn phòng trống rỗng của hắn thì nhớ, tan tầm về nhà nhìn búp bê của hắn cũng nhớ, ngay cả nằm mơ cũng thấy gương mặt của Ngô Diệc Phàm.
Lộc Hàm lập tức rơi vào trạng thái yêu xa, suốt ngày cứ ôm điện thoại không buông tay.
Kim Chung Đại ngồi cạnh đánh giá vẻ thất thần xơ xác của cậu, nhịn không được cười nhạo. Lộc Hàm cũng không thèm nhúc nhích. Chuông tin nhắn vừa vang, cậu vội cầm điện thoại trốn ra hành lang.
【 Cục cưng bự: Anh mới đọc được tin nhắn, vừa họp xong. 】
“Alô, ăn cơm chưa?”
Lộc Hàm trực tiếp gọi qua, giọng của Ngô Diệc Phàm ở đầu dây bên kia lộ ra chút mệt mỏi, cậu cau mày nói: “Lại thức khuya nữa đúng không? Tối phải ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-bien-tap-khong-the-dang-yeu-vay-duoc/378234/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.