“Cậu có bệnh hả?”
Vừa vào công ty đã bị tên nào đó quấy rầy, Lộc Hàm tức giận lao ra khỏi thang máy, đằng sau là Kim Chung Nhân mặt dày đuổi theo, ưỡn ngực nghiêm mặt mời cậu đi uống cà phê.
“Sao anh biết tôi bị bệnh? Hôm qua tôi mới bị cảm xong!”
Kim Chung Nhân cố tình hít mũi một cái, trêu đùa nhìn cậu.
“Cút ngay.”
Lộc Hàm mặt lạnh.
“Chẳng lẽ anh không nhớ chút tình xưa nào sao?”
Kim Chung Nhân cợt nhả nói.
“Cậu có ý gì?”
Lộc Hàm nổi giận: “Chuyện chúng ta đổ vỡ vì ai cậu còn chưa rõ hả?”
“Lộc Hàm, anh nghe tôi nói đã.”
Chọc người ta giận, Kim Chung Nhân mới làm mặt nghiêm túc: “Thật ra tôi muốn xin lỗi anh.”
“… Vậy à.”
Lộc Hàm khoanh tay trước ngực liếc xéo người trước mặt: “Cậu nói đi.”
“Hả?”
Kim Chung Nhân sửng sốt.
“Không phải bảo xin lỗi à.”
Lộc Hàm nhịn không được: “Nói đi.”
“Xin lỗi.”
Kim Chung Nhân biết điều nghe lời.
“Ừ, duyệt.”
Lộc Hàm nói xong thì quay đầu bỏ đi, giọng điệu vô cùng dễ dãi: “Cứ vậy đi ha, chuyện của chúng ta dừng ở đây, không ai nợ ai hết.”
“Lộc Hàm!”
Thấy Lộc Hàm nghĩa vô phản cố* đi vào ban biên tập, Kim Chung Nhân quýnh lên, đuổi theo nắm chặt cánh tay cậu, khẩn thiết nói: “Anh có thể đừng như vậy được không, nghe tôi nói cái đã…”
(*: tức làm việc nghĩa không chùn bước)
“Cậu bị bệnh hả!”
Lộc Hàm nhịn không được quát, chợt nhận ra những đồng nghiệp khác đang yên lặng nhìn mình, thấy có chút mất mặt, vội hất tay Kim Chung Nhân ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-bien-tap-khong-the-dang-yeu-vay-duoc/378233/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.