Buổi trưa, Lộc Hàm ngồi một mình trong phòng làm việc, nghe tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên, thấy Kim Chung Nhân đang tựa cửa, cười như không cười nhìn cậu.
“Ra ngoài ăn bữa cơm được chứ?”
“Không rảnh.”
Lộc Hàm vùi đầu xử lí văn kiện, cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu ta.
“Lộc Hàm, anh vậy là có ý gì hả? Ngay cả bạn cũng không làm được à?”
Kim Chung Nhân ba lần bốn lượt bị người ta từ chối, khó tránh có chút khó chịu trong lòng.
“Sao tôi lại muốn làm bạn với cậu cơ chứ?”
Lộc Hàm lườm cậu ta một cái, đứng dậy mở ngăn kéo ra lấy tài liệu. Kim Chung Nhân đứng yên đó nhìn một hồi, thấy người ta thật sự không phản ứng với mình, tức phụt khói quay đi.
Ngô Ngọc Nhu là trẻ mồ côi không cha không mẹ, may mắn là, bà có một đứa con trai rất nghe lời.
Ngoài công việc chính, Ngô Ngọc Nhu còn mở một quán cà phê rất đáng yêu tại nhà, lúc rảnh rỗi sẽ đi thị sát một tí. Chạng vạng hôm nay, bà đang ngồi ở góc quán, chăm chú viết văn trên laptop.
Chuông cửa leng keng kêu, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu thoáng nhìn, bà vừa vặn thấy một nam sinh dáng người tinh xảo đi vào.
Trẻ con bây giờ đẹp thiệt nha, Ngô Ngọc Nhu yên lặng cảm thán trong lòng.
Nhưng cũng không đẹp trai bằng con mình.
Nhìn thêm một tí, người tiếp theo bước vào lại làm cho Mẹ Ngô sững sờ…
Ngô Diệc Phàm kéo tay Lộc Hàm cười cười, Lộc Hàm véo nhẹ tay hắn. Lần trước Chung Đại có đề cử quán này, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-bien-tap-khong-the-dang-yeu-vay-duoc/276207/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.