Hết ngày nghỉ, đi làm lại, Lộc Hàm rơi vào trạng thái chân mềm thận hư.
Cực kì ngược lại với cậu, là vẻ mặt xán lán của Ngô Diệc Phàm, may là sáng sớm không có người nào, bọn họ cũng không cần phải che che giấu giấu. Kết quả Lộc Hàm cứ như vậy bị hắn tha vào thang máy.
“Không phải đã kêu em xin nghỉ rồi sao…”
Ngô Diệc Phàm đau lòng nói.
“Lý do gì? Nói sao hả?”
Lộc Hàm cắn răng nghiến lợi hỏi: “Miệt mài quá độ à?”
“Anh xin lỗi mà.”
Ngô Diệc Phàm ủy khuất sờ sờ mũi.
“Vì là lần đầu, nên tạm tha cho anh đó.”
Lộc Hàm trắng mắt liếc, nói: “Sau này phải hạn chế loại vận động trên giường này lại!”
“… Biết rồi.”
Ngô Diệc Phàm không cam lòng đáp.
“Vầy phải ngoan không.”
Tát một cái cho một viên kẹo, Lộc Hàm vươn tay xoa xoa đầu hắn, hôn lên mặt Ngô Diệc Phàm một cái, nói: “Được rồi, mau đi làm thôi… Mọi người cũng sắp đến rồi.”
“Ừ, biết rồi.”
Trong công ty mình mà phải giấu tới giấu lui, giả giả vờ vờ, cũng do bất đắc dĩ thôi.
Tuy quy định công ty không cấm yêu đương, nhưng tình yêu nơi công sở cũng có chút trở ngại, huống chi số người chấp nhận được đồng tính luyến ái ít như vậy, họ không cần phải mạo hiểm công khai.
Tuy Ngô Diệc Phàm không để ý đến mấy cái đó, nhưng hắn tôn trọng quyết định của Lộc Hàm.
Hơn nữa, đang làm việc đi lén lút thân mật, cũng có thể xem là một loại tình thú… Trong phòng nghỉ, Lộc Hàm đang cúi đầu chăm chú pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-bien-tap-khong-the-dang-yeu-vay-duoc/276206/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.