Năm mới công ty không cho nghỉ được mấy ngày, đầu năm đầu tháng Lộc Hàm chạy từ nhà lên, chỉ là vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Ngô Diệc Phàm ngạc nhiên nhìn mình.
“Anh sao vậy?”
Lộc Hàm đặt bản thảo lên bàn, không hiểu hỏi.
“Đang nhìn em a.”
Ngô Diệc Phàm sờ lên cái bụng tròn tròn nho nhỏ của Lộc Hàm, vẻ mặt kì lạ, sửng sốt nửa ngày mới cảm thán: “Đây chẳng lẽ… là con của anh à?”
“Anh cút đi, khốn nạn.”
Thuận lợi đập tài liệu lên đầu hắn, Lộc Hàm trừng Ngô Diệc Phàm, bất mãn: “Em tăng cân đấy, anh muốn gì hả?”
“Không phải.”
Bị đánh đau, trong lòng chủ biên đại nhân đang khóc hu hu hu, ngoài mặt vẫn không dám phản kháng: “Anh đâu có nói em béo đâu, không, bụng chỉ hơi to ra thôi…”
Đến tận lúc tan làm, Lộc Hàm còn đang bám mãi chuyện này không tha.
“Em mập lên chút thì anh không thích nữa hả? Cái tên chỉ biết nhìn mã ngoài này!”
“…”
“Sao trước đây em không nhìn ra anh là thế này nhỉ? Yêu đương chỉ nhìn bề ngoài thôi à? Tiền đồ đâu rồi?”
“…”
“Thật không có lương tâm, lúc anh đòi mua bút sáp màu với búp bê em có ghét bỏ anh không hả? Giờ kết quả sao?”
“…”
“Em đúng là nhìn thấu rồi mà, ai nói tình yêu vĩ đại cơ chứ, trái tim băng giá a.”
“… Rõ ràng anh đâu có nói gì đâu QAQ!”
Hai người một đường cãi nhau ầm ĩ, đến nhà xe ngô Diệc Phàm đột nhiên dừng bước. Lộc Hàm không hiểu ngẩng đầu, đập vào mắt là một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-bien-tap-khong-the-dang-yeu-vay-duoc/378235/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.