Trên đường về Hắc phủ, Hắc Nguyên Dực không hề mở miệng.
Kỳ thật chuyện này thực bình thường, y vốn dĩ đã không thích nói chuyện, nhưng Tôn Thư phát hiện không thích hợp, liền nương ngọn đèn từ ngoài cửa sổ xe hắt vào quan sát Hắc Nguyên Dực, ngọn đèn dầu lúc ẩn lúc hiện chiếu vào vảy đen trên mặt, so với bình thường thoạt nhìn càng âm trầm làm cho người sợ hãi.
“Ngươi tức giận?” Tôn Thư nhẹ giọng hỏi.
Hắc Nguyên Dực không nói, mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Thư.
.
“Trước khi tới, không phải đã nói qua cùng ngươi, bọn Tôn Thăng có khả năng sẽ thừa dịp này làm ra chút chuyện bất lợi đối với ta, mà ngươi cũng âm thầm phái người bảo hộ ta, sao còn tức giận?”
..
Hôm qua, khi Tôn Thăng mời cậu đến Túy Nguyệt Lâu ăn cơm, cậu liền cảm thấy người này không có ý tốt, cho nên sau khi trở lại Hắc phủ, cậu liền cùng Hắc Nguyên Dực nói chuyện tối nay cậu muốn tới Túy nguyệt lâu ăn cơm, cũng đem ý nghĩ của mình về chuyện mời ăn cơm nói ra.
Lúc ấy, Hắc Nguyên Dực cũng không phản đối, hơn nữa còn phái người âm thầm bảo hộ cậu.
Tất cả đều an bài tốt, sao còn tức giận chứ?
Hắc Nguyên Dực nhíu đôi mắt đen, bỗng nhiên đem người kéo lại.
Tôn Thư kinh hô, ngay sau đó, liền ghé vào trên ngực của đối phương.
Cậu vội vàng ngẩng đầu, vừa lúc đối phương cũng cúi đầu, nháy mắt, đôi môi mềm mại băng nhiệt của hai người dán vào nhau.
Tôn Thư hơi giật mình, vẫn không nhúc nhích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thu-trong-sinh/489424/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.