Tôn Thư làm lơ các loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng, vẻ mặt trấn định nhìn Ba Sắc.
Tôn Thế không nghĩ tới Tôn Thư sẽ làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này, nhanh chóng mượn cơ hội châm chọc Tôn Thư một phen: “Xuy, thật không biết xấu hổ, thế nhưng chạy đến tửu lầu cùng người lén lút, đêm hôm qua nhất định bị nam nhân thao thật sự thoải mái đi.”
Hắn cố ý không chỉ tên, cũng không chỉ họ, dù sao mọi người đều biết hắn nói chính là ai.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Tôn An Dịch lên tiếng tức giận mắng.
Tôn An Dịch là chính mắt thấy chuyện đã xảy ra, cũng biết cùng Ba Sắc làm chuyện phu thê là ai, cho nên Tôn An Dịch không muốn mới vừa cùng Bắc Đại Viện ‘giải hòa’, lại cùng Đông Đại Viện nháo ra mâu thuẫn.
Tôn Thế bị mắng sờ không được manh mối: “Nhị ca, ngươi làm sao vậy?”
Nhị ca không phải cũng chán ghét Tôn Thư sao? Sao không cho mình nói?
“Ngươi không biết chân tướng, không cần tùy tiện loạn lên tiếng.” Tôn An Dịch vừa nói vừa chú ý sắc mặt người Đông Đại Viện bên kia.
Tôn Thư liếc Tôn Thế, hài hước cười: “Ba Sắc, ta nghĩ ngươi lầm người……”
“Ta sao có thể lầm chứ.” Ba Sắc đến bây giờ còn tưởng rằng mình cùng Tôn Thư có phu thê chi thuật: “Tiểu Nhược, ngươi đã quên đêm qua ngươi nhiệt tình cỡ nào rồi, hai chân kẹp eo của ta, không ngừng kêu ta dùng lực một chút, còn muốn ta lưu lại dấu vết trên thân thể ngươi, ngươi nơi đó thật sự thật nhỏ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thu-trong-sinh/489425/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.