Chương trước
Chương sau
Tôn Thăng sau khi rời khỏi, ngoài Tôn Hạ và Trần Hậu, mấy người khác cũng tìm lấy cớ rời sương phòng.
Tôn Hi men say nồng đậm hỏi: “Sao đều đi cả rồi?”
“Bọn họ chỉ là đi ra ngoài hóng gió, rất nhanh liền trở về.” Trần Hậu vừa cười vừa đứng lên: “Đồ ăn đều không đủ ăn, ta đi phòng bếp nhìn xem còn có cái gì ăn không.
Ta kêu tiểu nhị lại xào mấy đĩa đồ ăn đem lên.
Tiểu Hạ, khẩu vị của ngươi tốt nhất, muốn cùng đi nhìn xem không, chọn hai dạng khác biệt chính ngươi thích ăn?”
Tôn Hạ gật gật đầu, buông chén rượu, cùng Trần Hậu rời đi.
Tôn Hi thấy tất cả mọi người đều rời đi, liền không hề có hình tượng say ngã vào trong lòng ngực Tôn Thư: “Nhị ca! Diên Hương rượu thật uống rất ngon, chúng ta hướng Trần Hậu mua về được không?”
Tôn Thư tròng mắt mê say hiện lên một mạt thâm ý: “Chỉ sợ đã bị chúng ta uống hết.”
“Thật đáng tiếc.” Tôn Hi càng ngày càng say: “Nhị ca, ta ngủ một lát, ngươi khi nào đi kêu ta.”
“Ngủ đi.” Tôn Thư đem nàng đỡ đến ghế trước cửa sổ ngồi xong, chuyển đi đem ánh nến ánh lửa trong phòng càng thêm sáng hơn, lại ngồi lại chỗ cũ tiếp tục uống.
*
Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra.
“Tiểu Nhược.”
*
Tôn Thư nghe tiếng ngẩng đầu thì thấy, người tiến vào vậy mà lại là Ba Sắc.
“Tiểu Nhược! Ta nghe nói ngươi ở chỗ này ăn cơm liền tiến vào nhìn xem.” Ba Sắc nhanh chóng ngồi vào trước mặt Tôn Thư, vẻ mặt si mê mà nhìn mặt cậu: “Gần đây không gặp, ngươi có khỏe không?”
*
Tôn Thư sắc mặt lãnh đạm: “Bởi vì chuyện ngươi hạ cổ, hại ta bị người của Nam Đại Viện đổ oan, ngươi nói ta có nuốt trôi được không.”
*
Ba Sắc vội vàng giải thích: “Ta là bởi vì thiếu Tôn An Thục một ân tình, mới bất đắc dĩ ra tay đối phó Nam Đại Viện, nhưng ta thề, khi ta hạ cổ, chưa từng nghĩ tới hại ngươi cùng người nhà của ngươi, cũng không nghĩ tới làm người của Nam Đại Viện đổ oan cho ngươi, ngươi tin tưởng ta”.
Tôn Thư rũ xuống mí mắt, không lên tiếng, khuôn mặt tinh xảo ở dưới ánh nến chiếu sáng lên, tựa như một đóa mẫu đơn kiều diễm, đẹp đến làm người mất hồn điên đảo.
Ba Sắc không khỏi nuốt nuốt nước miếng: “Tiểu Nhược……”
Tôn Thư hơi hơi nâng lên mí mắt nhìn hắn ta một cái, lông mi xinh đẹp giống như hai cọng lông chim, nhẹ nhàng cào vào lòng Ba Sắc, làm Ba Sắc nhịn không được bắt lấy tay Tôn Thư.
Tôn Thư phản ứng đặc biệt nhanh, ngay khi hắn ta đụng tới, nhanh chóng thu tay lại đứng lên.
*
Ba Sắc sợ cậu sẽ rời đi, cũng sốt ruột đứng dậy, chân lại câu lấy ghế dựa, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Hắn ta vội vàng chống ghế ổn định thân mình, ngẩng đầu thấy Tôn Thư còn đứng tại chỗ, lập tức đi qua, cầm tay cậu: “Tiểu Nhược! Ngươi tha thứ ta được không?”
Tôn Thư chắc là do uống lên quá nhiều rượu, tựa như tiểu cô nương thẹn thùng, ngoan ngoãn mà lên tiếng: “Ân.”
Ba Sắc ngừng thở, đột nhiên đem người kéo vào trong lồng ngực: “Tiểu Nhược! Ngươi có biết hay không?! Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta liền thích ngươi.
Mặc kệ ngươi có linh lực hay không?! Cũng mặc kệ ngươi đã có phu quân, ta chính là thích ngươi, thích đến chết, mỗi buổi tối, ta đều sẽ mơ thấy ngươi, ngươi cùng ta trở về tộc của ta, được không? Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”
Tôn Thư không biết làm sao mà nhìn hắn ta: “Thật sự?”
Ba Sắc nhìn đôi môi hồng nhuận, hô hấp nặng hơn, chờ không kịp cúi đầu hôn xuống.
Dưới lầu, Tôn Thăng nhìn thấy xe ngựa của Hắc phủ tới, vội vàng đi đón.
Một người nam nhân trên mặt đầy vảy đen từ trong xe đi xuống.
Tôn Thăng ngẩn người, không nghĩ tới Hắc Nguyên Dực sẽ tự mình tới đón người, nhưng mà như vậy càng tốt.
*
“Tiểu Nhược đâu?” Hắc Nguyên Dực nhàn nhạt liếc Tôn Thăng.
“Ở trên lầu, nó tối nay uống quá nhiều, khuyên như thế nào cũng khuyên không được, cơm ăn đến một nửa, người liền uống say rồi.”
Tôn Thăng vừa nói vừa đem người mang đến lầu ba nơi bọn họ ăn cơm, Trần Hậu cùng Tôn An Thục, Tôn Thụy của Bắc Đại Viện, cùng đệ tử của Tây Đại Viện lại vây quanh ở ngoài phòng không đi vào.
Tôn Thăng ánh mắt hơi lóe, giả vờ không biết tình hình hỏi: “Sao các ngươi đều đứng ở bên ngoài không đi vào?”
Bọn Trần Hậu vẻ mặt xấu hổ.
Tôn Thăng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Trần Hậu chỉ chỉ phòng: “Thăng ca, chính ngươi nghe đi.”
Tôn Thăng nghi hoặc đi đến cửa phòng, chỉ nghe trong phòng truyền ra tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng thở dốc, đặc biệt hưng phấn, nhiệt tình đến làm người mặt đỏ tim đập.
“Tiểu Nhược! Nơi đó của ngươi thật chặt, kẹp ta thật thoải mái.” Người trong phòng nói.
Người bên ngoài nghe xong, khuôn mặt nóng lên.
Tôn Thăng quay đầu, nhìn Hắc Nguyên Dực, lúng túng nói: “Này… Này sao lại thế này?”
Trần Hậu nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết sao lại thế này! Bọn ta đi nhà xí trở về, liền nghe được bên trong truyền ra thanh âm như vậy, bọn ta cũng không thể đi vào quấy rầy.”
Tôn Thăng nhìn về phía Hắc Nguyên Dực.
Hắc Nguyên Dực mặt lạnh lùng, tiến lên một chưởng đập nát cửa phòng, chỉ thấy bên trong hai người nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang hoan ái, trường hợp thập phần dơ bẩn.
Người ở trên ra sức rong ruổi, trong miệng còn không ngưng kêu ‘Tiểu Nhược’.
Một đám người đứng ở sau Hắc Nguyên Dực đều xem ngây người, sau đó, nhìn nhau che miệng cười trộm.
Trần Hậu quay đầu hướng dưới lầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy có mấy người vội vàng đi lên, vội vàng ở bên tai Tôn Thăng nhỏ giọng nói: “Phụ thân Tôn Nặc cùng Tôn An Dịch tới.”
Tôn Thăng nghe vậy, cũng đi theo hướng dưới lầu nhìn thoáng qua, khi quay đầu lại, liền thấy Hắc Nguyên Dực cả người đầy sát khí đi lên, trực tiếp dùng sức một chân liền đem người ở trên đá văng ra.
“A!” Ba Sắc kêu thảm thiết một tiếng, cả người hung hăng đụng vào góc tường bên cạnh, chết ngất đi.
Mà người bị hắn đè ở dưới thân, tóc rối hỗn độn dính vào trên mặt, thân thể trắng trẻo bị gặm đến một xanh một tím, trên người đầy chất lỏng màu trắng, vô cùng dâʍ đãиɠ.
Tôn Thăng và Tôn An Thục đứng bên cạnh nhìn nhau một cái, thâm ý cười cười! Đột nhiên, Trần Hậu hét lên một tiếng: “Tiểu Hạ.”
Tôn Thăng sửng sốt: “Tiểu Hạ! Làm sao vậy?”
Trần Hậu sắc mặt trắng bệch, khó có thể tin mà chỉ vào người trên mặt đất kêu lên: “Là tiểu Hạ1 Thăng ca! Người kia là tiểu Hạ.”
Tôn Thăng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía người bị Ba Sắc đè ở dưới thân, xuyên thấu qua sợi tóc lộn xộn, loáng thoáng nhìn đến bộ dáng của đối phương.
Trong lòng giật mình, cuống quít nhào tới, rẽ tóc của đối phương ra, khó có thể tin nói: “Tiểu Hạ, như thế nào lại là tiểu Hạ? Tiểu Hạ, ngươi mau tỉnh lại.”
Trừ bỏ đệ tử của Tây Đại Viện, những người khác sắc mặt biến đổi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bị gọi tới Túy Nguyệt Lâu đón nữ nhi, Tôn Tiền Thanh cùng Tôn An Dịch chen qua đám người
Vào nhà, nhìn thấy Tôn Thăng ôm Tôn Hạ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên người đầy dấu hôn nôn nóng kêu to, mà ở góc tường chính là một nam nhân khác trần trụi nằm dưới sàn, tùy ý đoán, liền đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Trần Hậu hồi thần, vội vàng nhặt quần áo trên mặt đất lên, che lên người Tôn Hạ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Sao có thể, như thế nào sẽ là tiểu Hạ?”
Rõ ràng hắn và Tôn Hạ cùng nhau đi xuống lầu, sau đó…… Tôn Hạ nói muốn đi nhà xí, hắn liền không gặp qua Tôn Hạ.
“Bang” một tiếng, Tôn Thăng bi thương phẫn nộ quăng một cái tát vào mặt Trần Hậu, quát: “Tiểu Hạ, không phải cùng ngươi ở bên nhau sao?”
“Tiểu Hạ nguyên bản là cùng ta ở bên nhau, sau đó nói muốn đi nhà xí, ta liền……” Trần Hậu càng ngày càng nói nhỏ: “Ta liền không có đi theo.”
“Nơi này làm sao vậy? Như thế nào nhiều người như vậy?” Một đạo thanh âm dễ nghe truyền vào.
Mọi người sôi nổi nhìn ra bên ngoài, Tôn Thư ôm Tôn Hi vẫn có chút men say đi vào.
“Tôn Thư ——” Tôn Thăng trừng đỏ đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm người vừa đi vào.
Tôn Thư nhìn hắn ta ôm Tôn Hạ, lại nhìn Ba Sắc trần trụi ở mép tường: “Tiểu Hạ làm sao vậy? Di, Ba Sắc sao lại ở chỗ này?”
Hơn nữa, còn không mặc quần áo.
“Cái gì?” Tôn An Dịch giận trừng mắt, chỉ vào người nam nhân trong một góc hỏi: “Người nam nhân này chính là Ba Sắc?”
“Đúng vậy, ta đã từng ở học đường gặp qua vài lần.”
“Con mẹ nó, tìm hắn lâu như vậy, thế nhưng ở chỗ này bị chúng ta tìm được.” Tôn An Dịch đối Tôn An Kỳ nói: “Đại ca, chúng ta bắt hắn lại.”
Tôn An Kỳ gật gật đầu, cùng Tôn An Dịch hợp lực đem người trói lại.
“……” Tôn An Thục không thể ngăn trở, trơ mắt nhìn Ba Sắc bị người mang đi.
Tôn Thư ánh mắt rơi xuống trên người Hắc Nguyên Dực đang đứng không nói một lời, kinh ngạc nói: “Nguyên Dực, sao ngươi lại tới đây?”
Hắc Nguyên Dực tiến lên ôm cậu vào lòng: “Ngươi không sao chứ?”
Tôn Thư hơi hơi mỉm cười: “Ta không có việc gì.”
“Chúng ta trở về.” Hắc Nguyên Dực đem Tôn Hi đẩy đến trong lồng ngực Tôn Tiền Thanh, lôi kéo người rời đi.
Tôn Tiền Thanh không muốn để nữ nhi nhìn đến loại trường hợp khó coi này, cũng nhanh đem người mang đi.
Dư lại những người khác bốn mắt nhìn nhau.
Đệ tử Tây Đại Viện nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc sao lại thế này?’
Có người thông tri bọn họ tới nơi này xem kịch vui, chính là Tôn Hạ cùng người khác tằng tịu với nhau?
Nhưng, chuyện này cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới Tôn Hạ sẽ thích nam nhân, thậm chí chạy đến tửu lầu cùng nam nhân lén làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy.
Có người nói: “Chuyện thoạt nhìn không giống mặt ngoài đơn giản như vậy a.”
Tôn Thăng nghe được bọn họ nói chuyện, phẫn nộ rống to: “Lăn, các ngươi đều cút ra ngoài cho ta.”
Tôn An Thục và Tôn Thụy vội vàng đem người của Tây Đại Viện đều đuổi ra ngoài, cảnh cáo bọn họ không được nói bậy, sau đó lại đem cửa đóng lại.
Lúc này, Tôn Hạ tỉnh lại, nhìn thấy Tôn Thăng đang ôm mình, đáy mắt hiện lên nghi hoặc: “Ca, ta làm sao vậy?”
Nói xong, hắn phát hiện thanh âm của mình vô cùng khàn, yết hầu cũng khô khốc đến khó chịu.
Tôn Thăng giả vờ trấn định nói: “Ngươi chỉ là uống say té xỉu.”
Muốn hắn nói là đệ đệ của hắn bị một người nam nhân làm bẩn như thế nào, nếu như bị Tôn Hạ biết được chân tướng, nhất định điên mất.
“Ca, thân thể của ta đau quá, đặc biệt là……” Tôn Hạ cảm giác như nơi đó nóng rát, xấu hổ đến hắn căn bản nói không nên lời.
Tôn Thăng cúi đầu không nói, thay đệ đệ mặc tốt quần áo.
“Ta rốt cuộc làm sao vậy?” Tôn Hạ cúi đầu, liền nhìn đến trên ngực mình một khối xanh một khối tím.
Mọi người cúi đầu, cũng không dám nhìn hắn, cũng không dám nói chuyện.
“Ta có phải hay không bị người đánh?” Tôn Hạ khó hiểu nói: “Nếu ta bị đánh, ta đây như thế nào một chút ấn tượng đều không có? Ta nhớ rõ ta cùng Trần Hậu cùng nhau đi xuống lầu, sau lại……”
Cũng không biết nghĩ tới cái gì, hắn sắc mặt càng ngày càng khó coi, đột nhiên, bi giận mà kêu to một tiếng.
Tôn Thăng vội vàng hỏi: “Tiểu Hạ, ngươi làm sao vậy?”
“Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi.” Tôn Hạ nhớ tới khi mình cùng Trần Hậu tách ra, là đi nhà xí, lúc sau không biết làm sao vậy thân thể của hắn đột nhiên không nghe hắn sai khiến.
Sau đó, từ hậu viện trực tiếp bò đến lầu ba, từ cửa sổ phòng khác đi vào phòng lúc trước bọn họ ăn cơm.
Tiếp theo, hắn đã bị Ba Sắc ôm vào trong lồng ngực, dùng sức hôn lấy đôi môi của hắn.
Hắn muốn phản kháng, chính là thân thể không nghe sai khiến, thậm chí muốn càng nhiều.
Ba Sắc động tác vô cùng thô lỗ, không chỉ cắn gặm, trong miệng còn không dừng kêu Tôn Thư, cuối cùng khúc nhạc dạo cũng không làm, liền trực tiếp dùng đồ vật kia xỏ xuyên qua thân thể hắn, điên cuồng ở trên người hắn trừu động.
Tôn Hạ nghĩ đến đây, la lên một tiếng, dùng sức đẩy Tôn Thăng, đôi mắt đỏ hồng trừng mọi người, thống khổ quát: “Các ngươi đều thấy được đúng không? Nhìn thấy ta bị nam nhân đè ở dưới thân, có phải hay không?”
Vết thương trên người cũng không phải bị người đánh, mà là bị nam nhân ghê tởm hôn ra tới, còn có phía sau, là bị nam nhân cắm đến phát đau.
Trần Hậu vội vàng phủ nhận: “Không có, chúng ta cái gì cũng không có nhìn thấy.”
“Các ngươi đến bây giờ còn muốn gạt ta, ta đều đã nhớ ra.”
Tôn Thăng nhanh chóng an ủi: “Tiểu Hạ, không phải như ngươi nghĩ.”
Tôn Hạ khóe mắt tẫn nứt: “Không phải như vậy, là loại nào? Đều là các ngươi ra mưu ma chước quỷ.
Vì đem Tôn Thư hẹn ra tới, buộc ta cùng hắn xin lỗi, nói muốn mượn cơ hội này hãm hại Tôn Thư, nhưng bây giờ thì sao?
Tôn Thư ở nơi nào? Bị người nhìn thấy bị cưỡиɠ ɦϊếp lại là ai? Ngươi nói a, các ngươi nói a.”
Lúc này, hắn có ý nghĩ muốn chết.
Tiếng hô tê tâm liệt phế làm Tôn Thăng đau lòng nóng nảy, hắn ta hồng hốc mắt, nức nở nói: “Chúng ta không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy, chúng ta……”
“Hiện tại giải thích có ích lợi gì? Ta bị nam nhân đè ở dưới thân đã là sự thật, còn bị nhiều người như vậy nhìn thấy, về sau ta sao còn có mặt mũi đi gặp người.”
Tôn Hạ khóe mắt đỏ đậm trượt xuống hai hàng nước mắt tức giận, đột nhiên một cái xoay người, từ cửa sổ nhảy xuống.
“Tiểu Hạ.” Tôn Thăng cuống quít vọt tới phía trước cửa sổ, chỉ thấy Tôn Hạ đã cưỡi ngựa rời khỏi Túy Nguyệt Lâu.
Hắn quay đầu lại, đối Trần Hậu cả giận nói: “Các ngươi còn không mau đuổi theo.”
“Dạ.” Vài người vội vàng lao ra ngoài.
Tôn Thăng phẫn hận nhìn về phía Tôn An Thục: “Ngươi có phải hay không nên giải thích chuyện này, ngươi rõ ràng nói Ba Sắc thích Tôn Thư, cũng nói tốt là cùng ta cùng nhau đối phó Tôn Thư, hiện tại thì sao?
Ngươi muốn ta trở về làm sao cùng phụ thân ta nói rõ ràng chuyện này.”
Tôn An Thục: “……”
Hắn biết chuyện hai huynh đệ Tôn Thăng và Tôn Thư bất hòa, liền lợi dụng bọn họ hẹn Tôn Thư ra, đem người chuốc say, chuyện khác, chính là giao cho Ba Sắc, nhưng không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế này, nơi này rốt cuộc ra vấn đề gì?
“Tôn An Thục, nếu là tiểu Hạ có bất trắc gì, chúng ta Đông Đại Viện cùng các ngươi Bắc Đại Viện thề không đội trời chung.”
Tôn Thăng một chân đá ngã lăn cái bàn bên cạnh, xoay người rời đi.
“Đại ca, này rốt cuộc sao lại thế này a?” Tôn Thụy bị dọa đến không rõ.
Trước khi tới nơi này, đại ca nói muốn hắn mang người đến Túy Nguyệt Lâu xem trò hay, như thế nào biến thành Bắc Đại Viện cùng Đông Đại Viện kết hạ thâm thù?
Tôn An Thục thở dài: “Chúng ta đi về trước cùng phụ thân nói rõ ràng chuyện này, cho phụ thân bọn họ có cái chuẩn bị.”
Lúc này đây, Đông Đại Viện khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thật là vận số năm nay không may mắn, bọn họ đêm qua mới cùng người của Nam Đại Viện ‘bắt tay làm hòa’, hôm nay liền cùng Đông Đại Viện nháo ra chuyện như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.