Cảnh 1: Sát thủ vô hình
Sáng sớm thứ Sáu ngày 13, tôi xuống tàu tại ga Tsunashima. Vạn vật yên ắngtrong màn sương sớm, mặc dù cũng khu vực này vào ban đêm lại rất nhộnnhịp và sáng rực với những tấm biển đèn nê-ông của các khách sạn. Đêmqua tôi ngủ không được ngon. Càng nghĩ về Taeko thì tôi càng thấy rối.Kiyoshi tiết lộ rất ít và tôi vẫn thấy bí. Giờ tôi nhận ra rằng khả năng lập luận của mình không hơn mức bình thường là bao nhiêu. Tôi ăn sángtại một quán cà phê và cố gắng dự đoán trước tình hình trong ngày. Nó sẽ là một ngày đáng nhớ.
Tuy nhiên, khi tôi đến văn phòng củaKiyoshi, cậu vẫn đang ngủ. Tôi đánh rửa mấy cốc cà phê bỏ lại trong bồnvà chuẩn bị chỗ cho hai vị khách sắp đến. Sau đó bật nhạc vừa đủ nghe và nằm xuống trường kỷ, tôi mơ màng chợp mắt. Cuối cùng, Kiyoshi cũng chui ra từ phòng ngủ, ngáp và gãi đầu. Cậu đã thay quần áo và cạo râu sạchsẽ, trông Kiyoshi thực sự rất bảnh bao.
“Anh ngủ ngon không?” Tôi hỏi.
“Cũng tàm tạm,” cậu trả lời. “Anh đến sớm thế. Tôi cá là đêm qua anh cóc ngủ được, phải không?”
“Vì hôm nay là một ngày lịch sử.”
“Lịch sử à? Tại sao?”
“Chậc, hôm nay là ngày bí ẩn lớn lao cuối cùng cũng sáng tỏ. Anh là người sẽcông bố sự thật, cho nên anh phải phấn khích như tôi chứ.”
“Công bố sự thật cho cái con đười ươi Takegoshi Con ấy à? Tôi chẳng thích tínào. Khoảnh khắc lịch sử đã đến và qua rồi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tokyo-hoang-dao-an/3114822/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.