Khi chúng tôi trở lại nhà Emoto, Kiyoshi gọi một cú điện thoại. Hình như cậu nói chuyện với bà Misako Iida.
“Vâng, vụ việc đã được giải quyết... Vâng, thủ phạm vẫn còn sống. Chúng tôivừa gặp... Là ai ư? Chà, nếu bà muốn biết thì xin hãy đến văn phòng tôivào chiều mai. Tên anh trai của bà là gì nhỉ?... Fumihiko à? Hừm, tôikhông ngờ ông ấy lại có cái tên hay thế! Tất nhiên ông ấy cứ thoải máimà tham dự cùng chúng ta, nhưng xin nhắc ông ấy mang theo cuốn sổ ghichép của cụ ông. Nếu ông ấy không mang theo cuốn sổ, tôi sẽ không tiếpchuyện với ông ấy... Vâng, tôi sẽ ở đó cả ngày mai. Bất kỳ lúc nào cũngđược, nhưng xin hãy gọi cho tôi trước khi đến... Chào bà.”
Kiyoshi gác máy và quay một số khác, gọi cho Emoto hiện đang ở chỗ làm.
Tôi tìm một cái chổi và bắt đầu quét căn phòng chúng tôi đã lưu trú. Saucuộc gọi, Kiyoshi tiếp tục ngồi lơ đễnh ở giữa phòng, nhìn mông lung vào hư không. Tôi phải dùng chổi xua cậu ra chỗ khác.
Khi chúng tôi đến ga Kyoto, Emoto đã đợi sẵn trên sân ga.
“Mấy thứ này cho các ông. Cầm lấy đi,” anh ta nói và đưa cho chúng tôi haihộp bento ăn trưa. “Lúc nào tiện lại đến chơi với tôi.”
“Cám ơnông rất nhiều,” tôi đáp. “Ông tốt quá. Tôi đã có những khoảnh khắc rấtthoải mái. Nhớ tới thăm chúng tôi ở Tokyo bất kỳ khi nào ông rảnh. Cảmơn ông vì mọi thứ.”
“Ồ, tôi có làm gì được đâu. Bạn bè tôi vẫnđến ở lại rồi đi. Cứ thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tokyo-hoang-dao-an/3114820/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.