Khi xe điện dừng tạiga cuối, người soát vé nhảy ra khỏi ghế ngồi. Ngạc nhiên trước sự vậnđộng nhanh nhẹn như vậy, tôi nhìn theo qua cửa sổ, quan sát hoạt độngcủa ông ấy. Bất chấp tuổi tác và vóc dáng nhỏ thó của mình, người soátvé vẫn nhảy vọt lên tóm lấy sợi dây mắc vào cần truyền điện giống nhưmột con ếch nhảy lên một cành liễu. Sau khi cái cần bị kéo xuống, ngườisoát vé chạy bên cạnh chiếc xe khi nó xoay trên bàn quay đầu. Chuyển cần truyền điện sang hướng ngược lại, người soát vé chạy trở lại chiếc ghếngồi của mình. Ông ta ra hiệu cho tài xế tiếp tục, chiếc xe điện lại từtừ chạy ngược lên, giống như con bò vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngắn.
Động tác nhanh nhẹn của người soát vé khiến tôi ngạc nhiên. Dường như khôngai ở Meiji-Mura tỏ ra vội vã cả và có vẻ thời gian biểu không tồn tại ởnơi này, nhưng cho dù vậy thì ông ấy cũng tỏ ra thích thú với việc vậnhành mọi thứ suôn sẻ. Tôi tin chắc gia đình ông sẽ rất lo lắng nếu họnhìn thấy công việc của một người soát vé phụ xe điện nhọc nhằn thế nào. Sự năng nổ hoạt bát cho thấy ông không hề bị đau lưng hay mất ngủ -nhưng nếu ông bị đột quỵ trong khi đang nhảy thì sao nhỉ? Chà, như vậyâu cũng là số phận mà thôi. Thực tế cho thấy người đàn ông đó sẽ hạnhphúc khi được chết cùng với sợi dây xe điện trong tay hơn là bình yêntrút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh. Tôi nhớ những gì Shusai Yoshida đã nói về việc ghen tị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tokyo-hoang-dao-an/3114806/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.