7.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở trong một phòng bệnh tư nhân cao cấp.
Đây là bệnh viện tư của nhà họ Giang, tôi từng tới đây đưa cơm bệnh nhân cho Giang Dật Xuyên.
Cố Ngôn Chu ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt phượng xinh đẹp sưng đến nỗi không còn hình dạng, “Lạc Lạc, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”
Tôi: Anh tin không, thật sự tôi không muốn tỉnh.
Tôi yếu ớt nói: “Anh còn chưa đi sao?”
Cố Ngôn Chu nắm chặt tay tôi: “Lạc Lạc, dù sao đi nữa anh cũng sẽ không rời xa em.”
Tôi:…
Cuối giường vang lên tiếng cười khẽ, là Âu Trạch.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi: “Chị, đây chính là bị dọa ngất à?”
Tôi ngượng ngùng: “Cậu cũng chưa đi à…”
Âu Trạch nhướng đôi lông mày dài, ném thẻ ngân hàng lên tủ đầu giường của tôi, ghé sát tai tôi cười nói: “Chị ơi, em càng cảm thấy hứng thú hơn với chị.”
“1000 vạn này đủ đóng viện phí rồi, còn lại cho chị mua túi.”
Ngất.
Tại sao nội dung vở kịch không đi đúng hướng?
Một giọng nói bình tĩnh ở bên cạnh vang lên: “Nếu cô ấy đã ở bệnh viện tư nhà họ Giang thì tiền thuốc thang không phiền cậu nhọc lòng.”
Ừm, Giang Dật Xuyên cũng ở đây, mặc âu phục thẳng thớm đọc tài liệu, không thèm ngẩng đầu lên.
Âu Trạch hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng không cho là đúng, tiện tay xách mũ bảo hiểm ở trên tủ đầu giường: “Chị, em đi trước nhé, nếu tiền không đủ, hãy nhớ đến tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xep-ca-cho-cac-kim-chu/2954600/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.