8.
“Cô Khương, tôi không hiểu cô lắm.”
Chuyên gia trưởng khoa não 80 tuổi đứng cạnh cửa sổ, run lẩy bẩy giơ ảnh chụp CT của tôi lên xem, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc. “Tất cả đều bình thường.”
“Cực kỳ bình thường.”
“Xin lỗi, tôi đành bó tay.”
…
Tôi không thể nhịn khóc được nữa.
Tôi đã gây ra cơ sự gì chứ.
Hai ngày trước, cuối cùng tôi cũng chạy ra khỏi bệnh viện nhà họ Giang, vội vội vàng vàng đi đến phim trường.
Kết quả đoàn phim đã giải tán.
Bởi vì nữ chính phát điên, nữ phụ làm mẹ, nam chính bị độ hot đột nhiên tăng vọt của tôi chèn ép phiên vị(*) lại bỏ diễn.
(*)Phiên vị là thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim.
Chỉ có nam phụ nhút nhát ở lại phim trường chờ tôi.
Vừa thấy tôi đã thẹn thùng cúi đầu:
“Chị ơi…không thì chị cũng thu nhận em đi.”
“...”
Tôi mua túi lớn túi bé làm quà muốn xin lỗi đạo diễn, kết quả anh ta cũng không ở Bắc Kinh nữa.
Cách màn hình, tôi đau khổ gào khóc:
“Đạo diễn, là em hại anh, em đã hại anh rồi!”
Đạo diễn nước mắt nước mũi tèm nhem: “Lạc Lạc, cô nói linh tinh gì đấy, sao có thể nói là cô hại anh được.”
“Cô có biết, Cố Ngôn Chu đã cho đoàn phim bao nhiêu phí tổn thất không.”
Anh ta lau nước mắt, để lộ bãi biển sau lưng, còn có các nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xep-ca-cho-cac-kim-chu/2954596/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.