24.
Đóng nhật ký của Sở Phàm lại.
Tôi tự cười vào mặt mình.
Thì ra tôi cũng có lỗi trong chuyện này.
Khi tôi phàn nàn và khóc lóc, anh ta cảm thấy tôi đã phá vỡ hình ảnh dịu hiền mà anh ta ảo tưởng về tôi.
Tôi thừa nhận, ban đầu tôi cũng chất vấn, nhưng càng về sau tôi dần buông tay.
Tôi không còn nghĩ đến việc nghe anh ta giải thích nữa.
Liệu đây có phải là lý do chính đáng để anh ta ngoại tình?
Thật nực cười.
Có lẽ cả tôi và anh đều là những kẻ thất bại trong hôn nhân.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm đến người khác để sưởi ấm cho mình trong những lúc cô đơn khi anh ta lạnh lùng bỏ ra ngoài không về nhà.
Đã vậy tôi cũng sẵn sàng chấp nhận chịu đựng sự kiêu ngạo của anh ta.
Giống như anh ấy, tôi cũng khao khát có được một tương lai hạnh phúc.
Còn anh ấy thì sao?
Một câu mệt mỏi, một câu khó chịu, câu này câu kia đều nói vì công việc.
Lúc đầu thì còn ra sức giải thích, về sau thì mặc kệ tôi.
Hoá ra đó là cái cớ để ở bên người khác?
Sau khi kết hôn thì tình cảm phai dần?
Tôi bất giác hối hận.
Hối hận vì đã không ngăn cản Tiểu Phương Phi và Sở Phàm 20 tuổi đến với nhau.
Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên kết hôn với anh ta.
25.
Tôi quay lại phòng tìm Tiểu Phương Phi. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-toi-20-tuoi/3322925/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.