1.
Dường như tôi đã có một giấc mơ rất dài. Rất chân thật.
Chỉ là tôi không còn nhớ quá nhiều về những việc xảy ra trong giấc mơ.
Tất cả những gì tôi cảm nhận được rằng tình yêu không phải là tất cả đối với tôi nữa.
Tôi nhìn thấy Sở Phàm đang đứng chờ dưới ký túc xá.
Nhìn vào nụ cười rạng rỡ của anh ta, không biết tại sao tôi lại cảm thấy buồn nôn.
Tôi cố gắng chịu đựng sự khó chịu đó, chợt tôi nảy ra ý tưởng.
Một cái tát mạnh vào mặt Sở Phàm.
Gương mặt anh ta đầy bối rối.
Còn mọi người xung quanh thì quay lại nhìn chúng tôi.
2.
"Phương Phi, em bị làm sao vậy?"
Sở Phàm dùng tay che lại nửa gương mặt bị sưng đỏ, tức giận đòi một lời giải thích.
Mà này, tôi đang làm gì thế?
Lý trí mách bảo tôi không nên làm vậy. Nhưng tôi không thể khống chế được bản thân mình.
Tôi luôn có cảm giác hình như mình đã hứa với ai đó sẽ giúp cô ấy trả thù.
Thấy tôi hồi lâu không có phản ứng, Sở Phàm tức giận bỏ đi.
Tôi nhìn vào bóng lưng anh ta.
Ánh nắng ban mai chiếu lên người, anh ta toả sáng như mặt trời.
Vốn đây là chàng trai thông minh mà tôi thích.
Nhưng đột nhiên hôm nay tôi lại không thích những thứ liên quan đến Sở Phàm nữa?
3.
Tôi chợt nhớ ra. Ắt hẳn có liên quan đến giấc mơ của tôi.
Trong giấc mơ, tôi khóc, buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-toi-20-tuoi/3322926/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.