Qua kỳ nghỉ lễ, Tiểu Nam nhanh chóng trở lại nhịp độ làm việc lúc trước. Cô bước đi nhanh nhẹn vào chỗ ngồi, lịch sự chào hỏi các đồng nghiệp khác ngồi bên cạnh, hai tay lấy tài liệu và máy tính ra rồi ngồi xuống làm việc nghiêm túc.
Ngồi làm việc không bao lâu, quản lý Lạc mặc vest đen, trong đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ đi đến chỗ Tiểu Nam. Khỏi nghĩ cũng biết cô ta lại muốn bày trò làm khó cô.
Quản lý Lạc vừa dừng lại, Tiểu Nam vốn muốn đứng lên đánh đòn phủ đầu, không ngờ cô ta lại cho cô một bạt tai mà ngay cả cô cũng không biết nguyên nhân. Bên má bị đánh rất mau liền đỏ ửng lên, in vết tay rõ rệt, cảm giác đau rát truyền tận sâu trong cơ thể làm cô phải ôm
mặt.
Những người khác tròn mắt nhìn trước hành động của cô ta, nhưng vì e ngại thân phận quản
lý kia nên không dám lên tiếng, tất cả đều coi như bản thân không thấy gì. Tiểu Nam ngang
nhiên bị đánh ở chốn đông người như thế, uất ức vô cùng:
“Sao tự nhiên chị lại đánh tôi? Tôi đã làm gì sai?”
Đối phương nhếch mép cười: “Cô còn dám chất vấn tôi, sao không tự hỏi lại bản thân đã làm
gì? Bao nhiêu lần cô mắc sai lầm tôi đều bỏ qua, nhưng lần này cô đã gây ra tổn thất lớn cho
công ty, một cái tát này là còn quá nhẹ. Cô cứ chờ xem công ty xử lý cô thế nào đi.”
“Tôi đã làm gì? Chị không nói rõ ràng, vừa đến đã đánh tôi, một hai khẳng định tôi phạm sai lầm, gây tổn thất cho công ty. Vậy rốt cuộc tôi phạm sai lầm thế nào?”
Tiểu Nam luôn biết quản lý Lạc từ đầu vẫn luôn nhắm vào cô, từ buổi phỏng vấn cô ta đã coi
cô là mục tiêu, tìm mọi cách gây khó dễ đủ đường. Nhưng cái tát hôm nay đã là rất quá đáng,
cô không thể chịu đựng được nữa.
Dẫu sao cô ta đột nhiên gán cho cô cái tội lớn tày đình, không thanh minh sẽ bị đuổi, vậy nên
cô càng phải vùng lên phản bác cô ta.
Quản lý Lạc trừng mắt lớn tiếng: “Cô làm hỏng lô hàng nước hoa mới nhất của Zaire Fairy, sang tuần sau là ra mắt, hiện tại đã không kịp giải quyết nữa. Cô tính đền bù thiệt hại cho công ty thế nào?”
“Cô đùa tôi ư? Tôi chỉ là một thực tập sinh, làm sao có thể làm hỏng sản phẩm mới của công
ty?”
Hôm nay Thẩm Lệ xin nghỉ ốm, nếu cô ấy có mặt ở đây lúc này nhất định sẽ thanh minh cho
cô. Bản thân cô thực không rõ cô ta đã ra tay thế nào để đổ tội cho cô, chỉ là thấy bộ dạng hiện giờ rất tự tin, ngữ điệu chắc nịch:
“Dòng sản phẩm lần này cô là thực tập sinh duy nhất được chọn tham gia học tập ở phòng
điều chế. Cô khẳng định mình không làm, tức là cô đang nghi ngờ thực tập sinh nào khác ở
đây, thế thì thử nói xem họ động đến chúng bằng cách nào?”
Tiểu Nam cũng không nhún nhường, “Cô không cần thiết phải hướng mũi rìu về phía tôi
bằng cách khích bác họ. Tôi không làm gì cả. Cho tôi thời gian tìm hiểu, tôi sẽ cho cô câu trả
lời thích đáng.”
“Cô cần thời gian, nhưng Zaire Fairy cũng cần thời gian.” Cô ta khoanh tay cười cợt đắc chí, “Tốt nhất là cô nên nhận lỗi đi, đằng nào Zaire Fairy sẽ điều tra ra cô mà thôi, đến lúc đó mới thừa nhận thì tội trạng sẽ nặng hơn nhiều.”
“Phải đó, đã làm sai thì phải nhận.”
Một ông cụ ăn mặc chỉnh tề, một tay chống gậy nhưng phong thái vẫn rất uy nghiêm, đi theo
phía sau còn có mấy người đàn ông mặc vest đen, từ gương mặt đến tư thế đều rất nghiêm
chỉnh.
Quản lý Lạc nhìn thấy ông cụ kia trong phút chốc lập tức biến sắc, môi run run: “Chủ tịch……”
Ông cụ đi đến chỗ bọn họ đang đứng, vừa đi vừa nói: “Cô Lạc nên giữ hai chữ ‘chủ tịch’ để lát nữa xưng hô với người khác đi. Tôi đã không còn là chủ tịch từ lâu rồi.”
“Mặc dù chủ tịch đã về hưu, nhưng chủ tịch vẫn là chủ tịch, là người đáng kính nhất ở công
ty.” Cô ta cười gượng, khom người giải thích.
Ông cụ bỏ qua quản lý Lạc, quay sang nói với Tiểu Nam bằng giọng trầm ấm: “Cháu là Trần Tiểu Nam đúng không?”
Cô khẽ gật đầu.
“Cháu đi xuống khu lễ tân trước đi, ở đó có người muốn gặp cháu.” Ông lại liếc nhìn cô ta,
“Còn cô, bây giờ chúng ta sẽ nói rõ ràng về sản phẩm mới của công ty.”
Quản lý Lạc kinh ngạc, không tin nổi vào tai mình: “Tôi sao? Chủ tịch muốn nói chuyện gì với tôi ạ?”
Cô ta vốn nghĩ có chủ tịch tập đoàn ở đây nhất định sẽ thanh trừng được Tiểu Nam, thế nhưng dựa vào tình hình hiện tại thì cô ta mới là người sắp không giữ được vị trí của mình.
Thái độ lạnh lùng với cô ta, trái ngược hoàn toàn với sự ôn hòa lúc ông cụ nói chuyện với Tiểu Nam.
Là vì sao?
Cô ta làm việc ở Zaire Fairy nhiều năm, từ khi chủ tịch trước chính là ông cụ đang đứng đây
cho đến bây giờ là chủ tịch mới đã thay thế ông, vậy mà lại không bằng một cô thực tập sinh
nhỏ bé xuất hiện chưa bao lâu.
“Chúng ta đi tìm chủ tịch nói chuyện, ngoài ra còn có cả người đứng đằng sau dung túng cô
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]