Ngày cuối cùng của năm, Tiểu Nam đã chia tay. Con đường về nhà vẫn thế, đèn lồng đỏ được
treo lên từ mấy ngày trước, sáng và đẹp vô cùng. Người đi trên đường đều có gia đình đầy
đủ, ấm áp và hạnh phúc biết nhường nào.
Cô mở khóa nhà bước vào trong, đeo tạp dề và nấu bữa tối như mọi khi, mỗi một hành động
đều diễn ra trong vô thức, dường như cô biến thành một con robot được lập trình sẵn vậy.
Tiểu Nam đứng rửa bát, không cẩn thận làm vỡ một chiếc bát ăn cơm, mảnh sứ vớ bắn tứ
tung khắp sàn. Chính vì âm thanh tiếng bát vỡ này là một hồi chuông thức tỉnh cô khỏi cơn
mê man, kéo cô trở về hiện thực.
Cô cúi người xuống muốn nhặt lên, lại bất cẩn để mảnh sứ cứa vào tay chảy máu. Dòng máu
tươi trào ra, ngón tay cái đau nhức cả lên, hòa cùng với cảm giác hỗn độn trong lòng bây giờ,
khiến cô bật khóc nức nở.
Cô thực sự đã chia tay Tạ Vũ.
Đến tận lúc này có lẽ anh vẫn chưa biết được, từng có một cô gái ngốc nghếch vì muốn gặp
được chàng trai mình thích mà sau mỗi giờ học đều đạp xe đến thư viện thành phố, chỉ dám
đứng từ xa lặng lẽ nhìn anh. Cô gái ấy vì anh mà dốc lòng học tập để vào cùng một trường
đại học với anh để có thể gần người mình thích hơn. Cách cô gái ấy theo đuổi, vừa lặng lẽ âm
thầm, nhưng cũng thật mạnh mẽ quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3588943/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.