Bảy giờ tối, trong một khách sạn lớn tại Kính Châu.
Các minh tinh lớn, các tinh anh của giới thương mại diện trang phục lộng lẫy lần lượt đến dự, còn phóng viên truyền thông khiêng những chiếc máy quay. Dùng các loại góc độ phức tạp để cho ra những bức ảnh khác nhau.
Tối nay có một bữa tiệc từ thiện ở đây, những dịp thế này vừa có thể xoát mặt vừa có thể tăng độ thiện cảm, nói chung là rất náo nhiệt, hơn nữa còn đặc biệt vui tai vui mắt.
Chẳng hạn như người đẹp đang tiến vào kia, bởi vì mang giày cao gót nên còn cao hơn nam minh tinh bên cạnh, đôi chân trắng noãn thon dài lại thắng tắp, bộ lễ phục khoét eo càng làm tôn thêm vẻ đẹp của vòng eo, dường như không chịu nổi mà muốn ôm nó thật chặt. Càng hiếm hơn chính là mặt của cô còn không phải là kiểu mặt phẫu thuật thẩm mỹ, có má lúm đồng tiền ngọt ngào, mà vùng giữa hai chân mày lại toát lên khí khái, bất kể là thần thái hay là khuôn mặt cũng đều thuộc loại cực phẩm.
Người đẹp này tên là Mục Chỉ Lam, là siêu mẫu vô cùng hot trong hai năm nay, địa vị ở quốc tế cũng rất cao, phong cách ăn mặc càng không cần nói, lúc đi thảm đỏ luôn có thể xinh đẹp mà trấn áp những bông hoa xinh đẹp khác.
Tiếng chụp ảnh hai bên thảm đỏ rõ ràng càng thêm nhanh hơn, Mục Chỉ Lam nhận một cuộc phỏng vấn ngắn, sau đó xinh đẹp bước vào sảnh lớn của khách sạn.
Cô dừng lại ở cửa một lúc, lập tức hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt.
Nhưng ánh mắt của cô lại đến góc bên trái ở đằng trước.
Chỉnh sửa lại trang sức trước ngực, cô chầm chậm đi tới vị trí của mục tiêu — -- -- là một người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen.
Người đàn ông rất cao, dù xen lẫn trong một đám minh tinh cũng cao lớn hơn người. Hắn đang chào hỏi với những người khác, nhìn từ sườn mặt, đường nét của hắn rất rõ ràng, sống mũi vừa cao vừa thẳng, nhìn qua có vẻ hơi sắc bén. Nhưng khi hắn cười, khóe môi khẽ nhếch lên làm cân bằng cảm giác của tổng thể, khiến người khác cảm thấy như vừa gặp gió xuân ấm áp.
"Kỳ tổng." Mục Chỉ Lam tiến lên, nở một nụ cười vừa nhiệt tình lại thanh cao lịch sự, lộ ra mấy cái răng trắng đáng yêu, "Đã lâu không gặp."
"Mục tiểu thư." Kỳ Văn Nghiên khẽ gật đầu với cô.
"Lượng tiêu thụ mùa này của Giản Phái rất tốt, vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với Kỳ tổng đã cho tôi một cơ hội làm người đại diện cho thương hiệu, thế nhưng Kỳ tổng là người bận rộn nên vẫn luôn không hẹn được." Mục Chỉ Lam còn nói, "Ngày hôm nay thật là may mắn, có thể gặp anh ở đây."
Giản Phái là một thương hiệu quần áo tương đối cao cấp dưới trướng của Kỳ gia, vào quý trước mới vừa mời Mục Chỉ Lam làm người phát ngôn.
Bên cạnh chất lượng của hàng hóa, lượng tiêu thụ tốt cũng phải kể đến công của người phát ngôn, nhưng Mục Chỉ Lam lại khá điệu thấp.
"Nhân khí của Mục tiểu thư cao, có thể mời được Mục tiểu thư làm người phát ngôn cũng là vinh hạnh của chúng tôi." Kỳ Văn Nghiên lễ phép thổi phồng một câu, sau đó lướt qua cô rồi khẽ gật đầu với người cách đó không xa.
Mục Chỉ Lam nhìn hắn có ý muốn rời đi, vội hỏi: "Bây giờ chúng ta là người một nhà, đừng nói lời khách sao như vậy. Hôm nay bên chủ trì mời tôi nhảy khiêu vũ mở màn, không biết có vinh hạnh mời Kỳ tổng làm bạn nhảy hay không?"
Khóe miệng của Kỳ Văn Nghiên khẽ cong lên, nụ cười có vẻ ấm áp nhưng cũng có vẻ lạnh nhạt: "Rất xin lỗi, tôi đã từng nói, tôi không khiêu vũ với ai khác ngoài vị hôn thê của mình."
Nếu là khách quý khiêu vũ mở màn, làm sao có khả năng không chuẩn bị từ trước? Nào có việc đột ngột tìm bạn nhảy chứ?
Ánh mắt của Mục Chỉ Lam hơi nhìn xuống, nhưng phấn nền trên mặt dày cộm nên không thể nhìn thấy được biểu cảm có thay đổi: "Đã sớm từng nghe nói Kỳ tổng có một vi hôn thê vô cùng xinh đẹp, không biết chúng ta có may mắn..."
"Lão Kỳ!" Người đàn ông lúc nãy chào hỏi với Kỳ Văn Nghiên đi tới đây, cắt ngang lời nói của Mục Chỉ Lam, "Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."
Dứt lời, anh ta như là mới nhìn thấy Mục Chỉ Lam, ngượng ngùng ra mặt: "Tôi còn đang tự hỏi bóng lưng của người đẹp nào, hóa ra là cô Mục xinh đẹp đây. Xin lỗi, có phải tôi quấy rầy rồi không?"
"Đương nhiên là không có." Mục Chỉ Lam khéo léo mà cười, "Vậy Kỳ tổng và Tống tổng nói chuyện đi nhé, tôi qua bên kia chào hỏi một lát."
Đợi cô đi rồi, Kỳ Văn Nghiên liền lùi về sau vài bước, dứt khoát trốn ở phía sau cây cảnh, che gần hết cơ thể.
"Cậu làm đến mức đó sao?" Tống Tư Lâm có chút buồn cười, "Thật ra Mục Chỉ Lam rất tốt, vóc người khuôn mặt đều không phải nói, tiếng tăm cũng khá được, cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao?"
Kỳ Văn Nghiên liếc anh ta một cái: "Cậu thích hả? Tôi giúp cậu đạt được mong muốn nhé."
"Xùy xùy xùy!" Tống Tư Lâm vội vàng xua tay, "Còn không phải là tôi gấp giùm cậu hay sao? Hơn ba mươi tuổi rồi mà cũng chưa từng yêu đương, cậu biết người khác nói thế nào sau lưng cậu không?"
"Người khác nói thế nào thì rất quan trọng hả?" Kỳ Văn Nghiên hỏi ngược lại.
Tống Tư Lâm: "... Không phải, tôi nói này, cậu thật sự không có vấn đề gì đó chứ?"
"Không cần bận lòng đâu." Kỳ Văn Nghiên nói, "Tôi có vị hôn thê rồi."
"Vị hôn thê?" Tống Tư Lâm cười nhạo một tiếng, "Cậu đừng có nói xạo nữa, tự mình lừa mình hả?"
Kỳ Văn Nghiên dừng một chút: "Thật sự có mà."
"Tôi biết." Tống Tư Lâm bất đắc dĩ, "Nhưng mười tám năm trời không liên lạc, chưa nói dáng dấp ra sao, chỉ sợ nam hay nữ cũng chưa rõ nhỉ?"
Anh ta chỉ là thuận miệng nói, lại không nghĩ rằng rất nhanh sẽ thành một lời tiên tri.
"Đương nhiên biết rõ." Trong đầu của Kỳ Văn Nghiên chợt lóe một đôi mắt đen láy, "Ngoại hình được lắm."
Tống Tư Lâm bỗng dưng có hứng thú: "Hai người gặp nhau rồi à?"
Kỳ Văn Nghiên: "Chưa."
Tống Tư Lâm: "... Rốt cuộc cậu định làm gì đây? Cũng trưởng thành cả rồi, không thể chỉ vì một câu hứa hẹn bằng miệng mà không yêu đương không kết hôn chứ? Có khi người nọ cũng quên chuyện này từ lâu rồi, đã kết hôn rồi, cậu còn ở ngốc nghếch chờ đợi ở đây..."
"Không đâu." Kỳ Văn Nghiên cười cười, "Năm nay cô ấy mới tròn mười tám tuổi, nhất định chưa kết hôn, chỉ có điều..."
Hắn dừng một chút, vẫn là nói lời thật lòng: "Đợi tôi hết bận rộn chuyện thời trang mùa thu, sẽ tự mình đi tìm cô ấy."
"Cậu muốn thế nào?" Tống Tư Lâm không nhịn được mà tò mò, "Định cưới thật à?"
"Tôi không có thói quen kết hôn với người xa lạ." Kỳ Văn Nghiên nói, "Dĩ nhiên là đi từ hôn."
"Lỡ người ta không chịu thì sao?" Tống Tư Lâm lo lắng cho hắn, "Bây giờ cậu rất có giá trị đó, nếu người nọ mượn cơ hội này để đòi tiền, cậu tính làm gì?"
Kỳ Văn Nghiên lại nói: "Nếu như cô ấy muốn tiền thì dễ rồi."
"Làm vậy được à?" Tống Tư Lâm hỏi.
"Dù sao cũng đã cứu mạng tôi." Kỳ Văn Nghiên nói, "Tôi cảm thấy mạng của tôi vẫn là đáng giá."
"Vào lúc này cậu không tự tâng bốc bản thân thì chết à?" Tống Tư Lâm rất không muốn nói.
Anh ta còn muốn nói gì đó thì điện thoại di động của Kỳ Văn Nghiên vang lên.
Tống Tư Lâm tự giác lui về phía sau hai bước, thuận tiện quan sát xung quanh có người nghe trộm hay không.
Kỳ Văn Nghiên nhìn dãy số xa lạ thì chần chừ một giây, cuối cùng vẫn nhận: "Alo?"
Đây là số điện thoại cá nhân của hắn, người biết không nhiều.
"Anh là Kỳ Văn Nghiên hả?" Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam trong veo, chỉ là giọng nói có vẻ vội vàng lại còn hơi run rẩy, tựa hồ gặp chuyện rất phiền phức.
"Là tôi." Kỳ Văn Nghiên thong dong nói, "Cậu là ai?"
"Tôi là... Đối tượng. của anh" Người bên kia chần chờ một giây, "Tôi lạc đường, anh có thể tới đón tôi không?"
Kỳ Văn Nghiên: "..."
Hắn chuẩn bị cúp điện thoại.
"Anh còn nhớ đại sư Thanh Đăng ở miếu Thanh Phong không? Khi anh còn bé, ông ấy đã cứu mạng anh, sau đó hứa hôn cho chúng ta từ nhỏ, anh còn đưa một chiếc nhẫn làm vật đính ước." Người bên kia dường như hiểu rõ tâm trạng của hắn, vội vội vàng vàng giải thích, "Tôi chính là đồ đệ của đại sư Thanh Đăng, cũng chính là cái người hứa hôn từ bé với anh kia, anh sẽ không không thừa nhận chứ?"
Kỳ Văn Nghiên: "..."
Nam?!
"Vị hôn thê" của hắn là đàn ông?!
Kỳ Văn Nghiên không biết mình biểu cảm của mình lúc này là gì, nhưng hắn nhìn thấy Tống Tư Lâm một mặt kinh ngạc nhìn sang, không phát ra tiếng động mà hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Đầu bên kia điện thoại vẫn còn nói gì đó, Kỳ Văn Nghiên lại không nghe rõ, hắn nghe thấy chính mình nói: "Gửi định vị của cậu cho tôi."
Cúp điện thoại, Kỳ Văn Nghiên duỗi đầu ngón tay mạnh mẽ xoa xoa mi tâm.
Mới vừa rồi còn đang nói đến vị hôn thê, kết quả chớp mắt "Vị hôn thể" đã tìm tới cửa.
Kinh khủng hơn nữa là, "Vị hôn thê" còn là nam.
Hắn nhớ rõ ràng... Không đúng, lần đó hắn nhìn thấy "Vị hôn thê" được quấn trong một chiếc chăn nhỏ, mập mạp trắng trẻo thành một cục, nhìn qua trẻ trung xinh đẹp. Hắn lúc đó cũng không đẩy chăn ra nhìn giới tính của đối phương, chỉ là tiềm thức cảm thấy, nếu đính hôn, vậy cơ bản nhất nên là một nam một nữ nhỉ?
Ai có thể nghĩ tới hòa thượng kia lại cởi mở như vậy? Vậy mà tìm một người đàn ông hứa hôn với hắn?
Này thật sự rất giống một trò đùa dai, hoặc là nói, hắn tình nguyện là trò đùa dai, thậm chí là âm mưu.
Nhưng bộ não thông thạo các loại âm mưu nói cho hắn biết, chuyện này, tám chín phần mười là thật.
Thôi, dù sao cũng sẽ từ hôn, bây giờ còn đỡ phải đi một chuyến, Kỳ Văn Nghiên nghĩ, là nam thì càng có lý do để từ hôn hơn.
"Cậu không sao đó chứ?" Tống Tư Lâm rất ít nhìn thấy Kỳ Văn Nghiên ngẩn người, cầm lấy cánh tay của hắn quơ quơ, có chút sốt ruột, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"
Kỳ Văn Nghiên phục hồi lại tinh thần, đang muốn sắp xếp lại ngôn ngữ, chợt nghe một tiếng ca thâm tình: "Yêu giống như, trời xanh mây trắng, bầu trời trong trẻo, đột nhiên có bão táp..."
Kỳ Văn Nghiên ngẩng đầu, trên sân khấu trước mặt, một ca sĩ ngồi ở trung tâm. Người nọ cầm microphone, hát vô cùng tập trung.
Kỳ Văn Nghiên cảm thấy trong lòng có chút ngộp, chỉ vào người trên sân khấu rồi hỏi Tống Tư Lâm: "Người kia là ai?"
"Một ca sĩ, tên là..." Tống Tư Lâm suy nghĩ một chút, "Hmm, tên là Lương Trụ."
Kỳ Văn Nghiên gật gật đầu.
Tống Tư Lâm không rõ: "Lương Trụ làm sao?"
Tôi muốn phong sát cậu ta.
Kỳ Văn Nghiên không nói ra miệng.
Tống Tư Lâm nhìn Lương Trụ trên sân khấu, bất chợt nảy sinh một ý nghĩ: "Niều năm như vậy cậu không nói chuyện yêu đương, lẽ nào là bởi vì thích nam hả?"
Trái tim của Kỳ Văn Nghiên càng khó chịu hơn: "Tôi có việc phải đi trước, lát nữa cậu tùy tiện chụp giúp tôi ảnh của hai bộ sưu tập nhé."
Hắn không để tâm đến phản ứng của Tống Tư Lâm nữa, từ cửa hông rời khỏi.
Ra khỏi khách sạn, Kỳ Văn Nghiên gọi điện thoại cho tài xế, mới vừa rút ra lại đút lại vào túi, đi tới cửa sau vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Lúc này khách mời vừa mới vào không bao lâu, phóng viên ở bên ngoài cũng không nhiều, không ai chú ý tới Kỳ Văn Nghiên.
Kỳ Văn Nghiên đến sân chơi, phát hiện nơi này đã đóng cửa, bên ngoài cũng không có ai.
Bị troll à?
Hắn do dự một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Giản Nhất.
"Tôi bị nhốt ở bên trong." Giọng nói của Giản Nhất giống như muốn khóc tới nơi, "Không ra được."
Kỳ Văn Nghiên chần chờ mãi, cởi áo khoác ra, tìm một bức tường thấp trèo vào.
Lúc rơi xuống đất, Kỳ Văn Nghiên quả thực hoài nghi mình điên rồi.
Mà hắn vẫn luôn dựa theo miêu tả của Giản Nhất, đi vào bên trong sân chơi.
Đi gần mười phút, hắn nghe thấy bụi rậm bên cạnh có động tĩnh, vội vàng cảnh giác trốn sang một bên.
Trong bụi rậm im ắng lại, Kỳ Văn Nghiên chậm rãi thò đầu ra, phát hiện có một người ngồi trên bãi cỏ bên cạnh.
Người kia co lại thành một cục, hai tay ôm đầu, quần áo thể thao màu trắng trên người dính đầy vụn cỏ và bùn đất, thoạt nhìn vừa nhỏ yếu vừa đáng thương.
Tâm trạng của Kỳ Văn Nghiên vô cùng phức tạp, mà người kia "Ồ" một tiếng, ngẩng đầu lên, lộ ra một cái đầu trơn bóng.
Kỳ Văn Nghiên: "..."