Trời gần tối, ánh chiều tà màu vàng phản chiếu trên con đường nhỏ đi vào trong rừng, làn gió mát thổi qua làm dịu đi cái nóng của ban ngày, động vật nhỏ sợ nóng lần lượt ra ngoài hoạt động, ngọn núi nhỏ yên tĩnh bắt đầu náo nhiệt lên. 
"Tình yêu giống như, trời xanh mây trắng, bầu trời trong trẻo, đột nhiên bão táp..." Một bài hát vui vẻ vang lên, một thiếu niên đầu trọc tung tăng chạy từ đường nhỏ vào núi. 
Mấy giây sau, tiếng hát im bặt đi, bé đầu trọc đơ người chậm rãi lui về lại đường nhỏ. 
Trên cây hòa lớn ở xa cậu mấy mét, một người xấu đến thái quá đang treo lơ lửng... A Phiêu. 
Nửa khuôn mặt của A Phiêu giống như bị người giẫm lên, cháy thành một mảng, không nhìn rõ các bộ phận trên nửa mặt đó nữa. Nhưng trên nửa mặt còn lại, sống mũi thẳng tắp, dáng môi lại đẹp vô cùng, đôi mắt vừa đen vừa sáng. 
So sánh như vậy, trái lại càng kinh khủng hơn. 
Bé đầu trọc nuốt nước miếng, không để ý nên vấp tảng đá dưới chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cậu sợ hãi mà kinh hô một tiếng: "Á!" 
A Phiêu chậm rãi lại gần cậu. 
Bé đầu trọc oán hận giậm chân một cái, phồng má thở ra, quơ quơ chuỗi phật châu trên cổ tay về phía A Phiêu, lớn tiếng nói: "Phật châu của tôi rất lợi hại đó, không muốn chết thì chạy lẹ đi." 
"Ai chết còn chưa chắc đâu." A Phiêu chậm rì rì phun ra vài chữ, giọng nói như ngâm trong băng, lạnh đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-lao-nam-nhan-hao-mon-hua-hon-tu-be/2846582/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.