Chương trước
Chương sau
Giang Y Y kéo Bạch Phi Nhi chạy nhanh về nhà, mở cửa rồi vào nhà, giày còn chưa thay đã chạy vào nhà vệ sinh rồi.
“Cậu gấp gáp thế.” Bạch Phi Nhi cho là cô bé buồn tiểu, bèn trêu ghẹo.
“Mình đánh răng!” Giang Y Y tức giận ném ra ba chữ.
Bạch Phi Nhi ờm một tiếng, cười trộm rồi trở về phòng thay quần áo. Đợi lúc cô ấy đi ra, Giang Y Y đã đánh răng xong rồi, đang tắm ở trong nhà vệ sinh. Biết chắc canh cô bé chưa lấy quần áo nên Bạch Phi Nhi bèn đến phòng cầm lấy đồ ngủ đưa cho cô bé.
Giang Y Y tắm rất nhanh, chưa đầy mười phút đã đi ra. Toàn thân thơm ngát, cô bé vẫn chưa lau tóc, cứ như vậy nhào tới phía Bạch Phi Nhi.
“Biết ngay là cậu lại không lau khô tóc mà, đã nói bao nhiêu lần rồi, như vậy sẽ bị đau đầu đấy.” Bạch Phi Nhi cầm lấy khăn lông khô đã sớm chuẩn bị xong, vừa dạy dỗ vừa lau tóc cho cô bé.
Giang Y Y cười ha ha, hưởng thụ sự chăm sóc của Bạch Phi Nhi và nói: “Không sao đâu, mình là người biết võ công, thân thể khỏe mạnh lắm đấy.”
“Chỉ biết ỷ vào chút công phu mèo cào này của cậu.” Bạch Phi Nhi nói rồi nhớ lại chuyện tối nay, nghĩ mà sợ, bèn dặn dò: “Y Y, nếu như sau này còn xảy ra chuyện như ngày hôm nay thì cậu tuyệt đối không nên cậy mạnh. Mọi người đều nói hai tay không đánh lại bốn tay, người nhiều như vậy vây đánh một mình cậu, mình đều bị dọa chết rồi đây này.”
“Hừ, nếu không phải là bọn họ hạ độc thủ thì mình sẽ không rơi vào thế hạ phong đâu. Võ công mà ba mình dạy lợi hại lắm đấy, một mình mình đánh mấy người bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề.” Giang Y Y tức giận nắm tay nói.
“Được rồi được rồi, biết cậu lợi hại rồi, được chưa? Ngày hôm nay may nhờ anh Hoàng, nếu không thật sự không biết chúng ta sẽ gặp phải chuyện đáng sợ gì.” Bạch Phi Nhi mừng rỡ nói.
Nghe thấy cái tên Hoàng Tử Hiên này, Giang Y Y liền tức lên, hừ một tiếng rồi nói: “Anh Hoàng anh Hoàng, rõ ràng anh ta chính là ông chú. Phi Nhi, không phải là cậu thích anh ta đấy chứ? Cậu tuyệt đối chớ thích anh ta, vừa nhìn đã biết anh ta không phải là hạng người tốt lành gì.”
Gương mặt Bạch Phi Nhi đỏ lên, nói: “Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy, làm sao mình có thể thích anh ấy được? Cậu biết rõ mình đã có người mình thích rồi mà.”
“Cắt, đừng nhắc đến người tình trong giấc mộng kia của cậu nữa, ngay cả hình dạng người ta thế nào cũng không biết.” Giang Y Y tỏ ý khinh bỉ đối với tâm lý phức tạp của người chị em tốt.
“Không, không phải là vì khi đó, mắt mình không trông thấy hay sao?” Gò má  Bạch Phi Nhi lại đỏ hơn.
Giang Y Y ôi một tiếng: “Cho nên mới nói cậu ngốc, ngay cả hình dạng người ta thế nào mà cậu cũng không biết, lại còn sinh con cho người ta, nhiều năm như vậy vẫn ngây ngốc chờ kỳ tích xuất hiện. Cậu với anh ta phải có duyên lắm, ông trời mới sắp xếp cho các người gặp lại.”
Nói đến việc này, ánh mắt Bạch Phi Nhi mờ đi, u ám nói: “Biết trước Noãn Noãn sinh ra đã di truyền tật về mắt của mình thì có đánh chết mình cũng không sinh, bây giờ còn phải chịu khổ, không thể sống cuộc sống như những đứa trẻ bình thường.”
“Phi Nhi.” Giang Y Y thấy chi em tốt lại thương cảm thì vội vàng lôi kéo tay cô ấy an ủi: “Bây giờ y học phát triển như thế, chúng ta nhất định có thể chữa khỏi bệnh mắt của Noãn Noãn. Cậu xem mấy năm này chúng ta dẫn con bé đi nhìn đông ngó tây, không phải đã khá hơn một chút rồi ư? Lần này mình nhận được một cái thông báo chụp ảnh quảng cáo cho người ta, mặc dù không phải nhân vật chính, nhưng cũng có một vạn tệ tiền phí thông báo đấy. Chờ mình lấy được nó thì chúng ta sẽ lại đưa Noãn Noãn đến bệnh viện.”
Bạch Phi Nhi lắc đầu liên tục: “Y Y, mình không thể liên lụy cậu nữa. Mấy năm này nhà cậu đã giúp mình rất nhiều rồi, rõ ràng cậu có thể ở nhà nhưng vì giúp mình giảm bớt tiền thuê nhà bèn ở bên ngoài với mình. Mỗi ngày, từ sáng đến tối mình đều phải đi làm, ba mẹ cậu đã giúp mình trông Noãn Noãn. Mình đã nợ mọi người đủ nhiều rồi, không thể dùng tiền của cậu nữa.”
“Bạch Phi Nhi, cậu còn nói những lời khách sáo như vậy, có tin mình sẽ tuyệt giao với cậu hay không?” Giang Y Y tức giận hất cô ấy ra rồi đứng lên nói: “Trước đây chúng ta đã lạy Quan Công, kết nghĩa chị em. Thế thì chính là chị em ruột khác họ. Ba mình nói, người giang hồ có quy tắc của người giang hồ, nếu mình đã nhận cậu làm chị thì cậu chính là con gái của họ. Chúng ta chính là người một nhà, thế mà cậu lại nói cái gì mà liên lụy với không liên lụy, cậu không thấy có lỗi với Quan Công ư?”
“Mình…” Bạch Phi Nhi bị Giang Y Y nói cho càng áy náy hơn, nước mắt doanh tròng trong đôi mắt rồi chảy xuống.
“Được rồi được rồi, cậu đừng khóc.” Thứ Giang Y Y không chịu nổi nhất chính là nước mắt cuả Bạch Phi Nhi, vội vàng ngồi xuống kéo tay cô ấy, nói: “Cứ quyết định như vậy đi, chờ mình nhận được phí thông báo thì sẽ dẫn Noãn Noãn đi bệnh viện.”
Bạch Phi Nhi không dám nói những lời khi trước nữa mà cảm kích gật đầu. Mấy năm nay, hai mẹ con cô ấy và Noãn Noãn thực sự nợ nhà họ Giang rất nhiều rất nhiều…

Trên đường lái xe đưa Hoàng Tử Hiên về nhà, Hạ Mạt chủ động nói đến chuyện ở quán bar với Hoàng Tử Hiên. Lúc ấy Hoàng Tử Hiên mới biết được thì ra trước đây quán bar đó chính là nơi dâʍ ɭσạи mà Trương Luân dùng để cung cấp ma túy, cờ bạc và gái mại dâm. Sau khi Hạ Mạt tiếp nhận thì cũng đang nghĩ cách thanh lý mấy thứ này, chỉ là không tiện thực hiện quá rõ ràng, dù sao thì hiện nay Cửu Long Thập Bát Hội vẫn có một bộ phận thu nhập rất lớn là đến từ đánh bạc và ma túy.
Hoàng Tử Hiên nghe xong chỉ ừm một tiếng, anh không có hứng thú đối với chuyện cuả Cửu Long Thập Bát Hội. Chỉ cần Cửu Long Thập Bát Hội không đến trêu chọc anh thì anh cũng lười ra tay đối phó bọn họ. Dù sao thì nhà họ Tần đã rút lui khỏi giới thế tục nhiều năm, nếu như hành động quá lớn, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới sự ngờ vực vô căn cứ của người cầm đầu Hoa Hạ.
Hạ Mạt nói với anh nhiều như vậy, cuối cùng chỉ đổi lấy một chữ ừm, không khỏi tức giận trong lòng, tốt xấu gì cũng phải có chút phản ứng chứ. Thế là dưới cơn tức giận, cô ta không cùng anh nói chuyện nữa, để tránh lại chuốc lấy nhiều bực dọc hơn.
Hoàng Tử Hiên không biết mình đã chọc giận Hạ Mạt, còn tưởng rằng cô ta mệt mỏi không muốn nói chuyện, vì vậy không nói những thứ khác nữa. Hai người cứ trầm mặc như vậy đến trang viên Nathan, Hạ Mạt cho xe dừng ở cửa biệt thự của Hoàng Tử Hiên.
“Cảm ơn cô đã đưa tôi về, cô về nhớ cẩn thận một chút.” Hoàng Tử Hiên cởi dây an toàn ra rồi nói.
“Sao cơ? Lặn lội đưa anh về như thế mà ngay cả mời tôi vào uống một chén trà cũng không được ư?” Hạ Mạt thấy anh tùy ý đuổi mình như thế thì bất mãn nói.
Hoàng Tử Hiên ớ một tiếng, gãi đầu rồi hỏi: “Vậy cô có muốn đi vào uống chén trà không?”
“Muốn chứ, sao lại không muốn? Tôi đang khát đây.” Hạ Mạt nói rồi tắt động cơ, cởi dây an toàn ra, còn xuống xe trước cả Hoàng Tử Hiên.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên mấp máy, cảm giác sao mình với Hạ Mạt lại đổi chỗ cho nhau thế. Thông thường không phải đều là đàn ông đưa phụ nữ về nhà, sau đó người đàn ông ấy đưa ra yêu cầu đi vào uống chén trà sao?
Nhưng ngẫm lại, Hạ Mạt vốn chính là nữ hán tử, Hoàng Tử Hiên cũng bình thường trở lại, sau đó anh xuống xe, dẫn Hạ Mạt vào biệt thự.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, lúc đầu Hoàng Tử Hiên tưởng là Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ đều đã ngủ rồi. Dù cho Lê Mỹ Gia chưa ngủ thì chắc vẫn còn đang xem văn kiện trong phòng sách. Song khi Hoàng Tử Hiên đi vào biệt thự, anh lại bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Trương Tiểu Lệ chưa ngủ, Lê Mỹ Gia cũng chưa ngủ, càng không ở phòng sách đọc văn kiện. Hai cô ngồi chung ở trên ghế sa lon, Tiểu Ngu Ngốc vùi ở giữa hai người bọn họ, cùng xem ti vi với họ. Hơn nữa còn xem phim tình cảm huyền huyễn ngược luyến gì đó cực kỳ hot gần đây, tên gì mà tam sinh tam thế.
Hoàng Tử Hiên không ngạc nhiên khi thấy Trương Tiểu Lệ xem loại phim tình cảm với mô típ cũ này, nhưng Lê Mỹ Gia lại cùng xem thì đúng là chuyện lạ. Người phj nữ lý trí giống như cô mà từ khi nào lại thích xem phim truyền hình thế? Nữ tổng giám đốc nửa phút kiếm được trên dưới mấy triệu như cô, chẳng lẽ không nên xem thử kênh tài chính và kinh tế, nghe chuyên gia phân tích về hướng đi tương lai của kinh tế sao?
Lãng phí thời gian xem loại phim truyền hình nhàm chán này hoàn toàn không giống tác phong của Lê Mỹ Gia.
Lúc đầu hai cô nàng và một con chó đều rất nghiêm túc xem ti vi, sau khi nghe thấy tiếng bước chân mới đồng loạt nhìn qua. Tiểu Ngu Ngốc nhảy xuống từ trên ghế salon đầu tiên, chạy tới phía Hoàng Tử Hiên như một làn khói rồi vẫy đàu lắc đuôi.
Hoàng Tử Hiên khom lưng ôm nó lên trêu chọc: “Vẫn là con chó nhỏ nhà mày thức thời, biết ai mới là chủ nhà.”
Dường như Tiểu Ngu Ngốc thật sự có thể nghe hiểu tiếng người, càng nịnh nọt Hoàng Tử Hiên hơn.
Hoàng Tử Hiên cười ha ha vài tiếng rồi buông nó xuống, Tiểu Ngu Ngốc lại sủa gâu gâu chạy trở về ghế sa lon.
“Hạ Mạt, cô tới làm gì?” Trương Tiểu Lệ thấy không chỉ có Hoàng Tử Hiên trở về, mà còn đưa cả Hạ Mạt tới thì không khỏi chất vấn.
Dường như Hạ Mạt đã sớm đoán được Trương Tiểu Lệ thấy mình thfi sẽ tỏ thái độ này, bèn khẽ mỉm cười nói: “Tôi sao? Đương nhiên là tôi tới xem nhà rồi.”
“Xem nhà!”
“Xem nhà!”
Trương Tiểu Lệ và Lê Mỹ Gia hơi bối rối miệng đồng thanh cất tiếng.
Ngay cả Hoàng Tử Hiên cũng há hốc mồm nhìn về phía Hạ Mạt. Móa nó chứ, không phải cô nói đi vào uống trà sao? Sao lại thay đổi đột ngột, không cho ai chuẩn bị tâm lý gì cả.
“Đúng vậy, không phải chỗ này đang quảng cáo cho thuê ư? Tôi đến xem có thích hợp để ở hay không.” Hạ Mạt gật đầu nói.
“Cô bị dở hơi à, nhà của cô lớn như vậy, cô còn đi thuê phòng ở, có phải cô chưa uống thuốc phải không?” Trương Tiểu Lệ đứng lên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.