Bạch Phi Nhi là cô gái gia giáo, vốn cũng không có hứng thú với chuyện kia, người khác nói thì cô nghe, không nói thì cô cũng không có hứng hỏi. Thế là sau khi Kim Kỵ Dung nói về Cửu Long Thập Bát hội xong, cô liền thu tai lại, một lòng chăm sóc Giang Y Y. Bốn người họ đợi khoảng một lúc thì thấy Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt cùng nhau đến. Hiển nhiên là xương của Kỳ Ca đã được Hoàng Tử Hiên nối lại rồi. Nhưng mà cho dù có là nối lại thì với thể chất người tu võ của Kỳ Ca, ít nhất cũng phải tu dưỡng nửa tháng. Nếu đổi thành người bình thường thì chắc chắn phải hơn một tháng nhiều. “Các anh tiếp tục uống rượu hay làm gì?” Sau khi quay lại, Hạ Mạt liền hỏi Hoàng Tử Hiên. Hoàng Tử Hiên thấy thời gian cũng muộn rồi bèn lắc đầu nói: “Không uống nữa, về nhà ngủ thôi.” “Vậy trước tiên anh cùng tôi đưa các cô ấy về nhà nha.” Hạ Mạt nghe xong lại nói. Hoàng Tử Hiên nhìn Giang Y Y, sau đó gật đầu. Anh luôn cảm thấy đôi mắt của cô gái này rất quen, hình như là gặp ở đâu rồi, nhưng mà cụ thể là ở đâu thì lại không nhớ nổi. Sau khi nói xong, Hoàng Tử Hiên liền bế Giang Y Y lên, cả đám người ra khỏi quán bar. Bởi vì có Hạ Mạt ở đây, bọn họ đều không cần phải trả tiền rượu nữa. Kim KỴ Dung còn âm thầm hối hận, sớm biết có người bao thì bọn họ uống bia làm gì, nhất định phải uống hết một chai XO mới xứng. Sau khi ra khỏi quán bar, ba người Hoàng Tử Hiên, Giang Y Y và Bạch Phi Nhi lên xe của Hạ Mạt. Đôi huynh đệ Kim Kỵ Dung và La Triết bị vứt bỏ chỉ có thể tự mình gọi xe về. Dẫn đến chuyện hai người họcả đường oán trách Hoàng Tử Hiên thấy sắc quên bạn. “Các cô sống ở đâu?” Sau khi khởi động xe, Hạ Mạt hỏi Bạch Phi Nhi. “Ở Phong Hà Viên của đường Sào Hồ Nam.” Bạch Phi Nhi dè dặt đáp. Hạ Mạt gật đầu, rồi lái xe về hướng đường Sào Hồ Nam. “Các cô tên là gì?” Trên đường Hạ Mạt tùy ý hỏi chuyện. Bạch Phi Nhi vội vàng đáp: “Tôi tên là Bạch Phi Nhi, cô ấy tên là Giang Y Y. Chúng tôi mới đến quán bar làm thêm ba ngày, thật ngại quá, làm phiền cô rồi.” “Làm thêm?” đuôi lông mày Hạ Mạt nhếch lên: “Các cô vẫn là học sinh sao?” “Tôi không phải là học sinh nữa nhưng Y Y vẫn còn học đại học.” Bạch Phi Nhi thật thà trả lời. Hạ Mạt như hiểu ra ừm một tiếng, suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Ngày mai các cô không cần đến đó làm nữa.” “Dạ.” Bạch Phi Nhi còn tưởng Hạ Mạt sa thải hai cô rồi, lúng túng gật đầu. Nghĩ lại cũng đúng, các cô bị sa thải cũng là hợp tình hợp lý. “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý sa thải hai cô. Chỉ là quán bar đó không sạch sẽ, không phù hợp với mấy cô gái nhỏ như các cô. Nếu như các cô đồng ý liền đến Phi Tỷ đi, đó là địa bàn tôi tự kinh doanh nhiều năm. Bên trong không ai dám động tay động chân đâu, tuyệt đối an toàn cho các cô.” Hạ Mạt thấy Bạch Phi Nhi hiểu lầm ý của mình nên lại nói. Mắt của Bạch Phi Nhi sáng rực lên: “Thật sao ạ?” “Ừm, ngày mai tôi sẽ nói với bên đó, tối mai các cô sáu giờ đến điểm danh là được, bọn họ sẽ sắp xếp công việc cho các cô.” Hạ Mạt nói. Bạch Phi Nhi cảm kích không thôi, liên tục cảm ơn: “Cảm ơn bà chủ Hạ, rất cảm ơn cô.” “Gọi tôi là chị Hạ hoặc chị Hạ Mạt là được rồi. Cô vừa gọi tôi là bà chủ tôi liền cảm thấy bản thân như nhà giàu mới nổi.” Hạ Mạt cười mỉm nói đùa. Bạch Phi Nhi phụt cười, hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền, gật gật đầu cười ngọt nói: “Chị Hạ Mạt.” Hoàng Tử Hiên ở bên nghe hai cô nói chuyện lại càng tò mò về Hạ Mạt. Cho dù là đối với Diệp Cảnh Lam hay là đối với hai cô gái lạ này, cô ấy đều tốt như vậy, hoàn toàn không giống một nhất tỷ trong giang hồ. “Phi Nhi, Phi Nhi mau chạy, mau chạy đi……” trong xe yên tĩnh bỗng vang lên tiếng thét ngủ mơ. Bạch Phi Nhi vừa nhìn thấy Giang Y Y gặp ác mộng liền vội vã lay cô ấy: “Y Y, cậu mau tỉnh đi, không sao rồi, chúng ta an toàn rồi, cậu mau tỉnh đi.” Giang Y Y mơ hồ bị Bạch Phi Nhi lay tỉnh, đôi mắt mơ mơ màng màng, ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta đang ở đâu? Đầu mình đau quá, tên khốn đó có bắt nạt cậu không?” “Tên khốn đó đã bị đánh chạy rồi, Y Y, đầu cậu đau lắm sao, vậy cậu mau ngồi dậy, mình giúp cậu xoa bóp.” Bạch Phi Nhi thấy bạn thân vì mình mà chịu khổ vừa ân hận vừa đau lòng nói. Giang Y Y vẫn còn chút mơ hồ, không ý thức được rằng mình đang trên xe, còn tưởng là đang trên giường bèn giống như lúc bình thường tỉnh ngủ ngồi bật dậy. Bụp! Không có gì bất ngờ, đỉnh đầu của Giang Y Y đụng phải trần xe, đụng đau đến mức xây xẩm mặt mày. “Y Y, đây là trong xe, cậu cẩn thận chút.” Bạch Phi Nhi thấy vậy liền vội vã xoa xoa. “Trong xe?” Giang Y Y mới ý thức lại, quay đầu nhìn xung quanh. Trong phút chốc liền nhìn thấy Hạ Mạt đang lái xe và Hoàng Tử Hiên ngồi ở ghế phụ đang quay đầu nhìn mình. Nhìn thấy gương mặt của Hoàng Tử Hiên, đầu óc của Giang Y Y đột nhiên xẹt qua rất nhiều hình ảnh. Cô ấy còn nhớ mình thay Bạch Phi Nhi uống hết cốc rượu của Ngô Cảnh Hành xong liền cảm thấy không ổn. Cô ấy thuận thế đá vào háng Ngô Cảnh Hành một phát, sau đó kéo Bạch Phi Nhi bỏ chạy khỏi phòng bao. Sau đó bị thuộc hạ của Ngô Cảnh Hành truy đuổi, Bạch Phi Nhi kéo cô chạy trốn khắp nơi. Hình như chạy đến chỗ của ba người đàn ông, sau đó thứ đồ trong rượu phát tác, cô ấy không khống chế nổi bản thân, hình như làm ra vài hành động xấu hổ. Nhớ đến nụ hôn đầu của bản thân vô duyên vô cớ bị người đàn ông này cướp mất, Giang Y Y tức lên tận óc, chỉ vào mặt Hoàng Tử Hiên mắng: “Anh cái đồ biếи ŧɦái phong lưu này, trả nụ hôn đầu cho tôi.” Phụt! Hạ Mạt nghe xong câu này liền chệch cả vô lăng, chiếc xe đột ngột trượt đi. Hoàng Tử Hiên kinh hoàng vươn tay giúp cô ấy chỉnh lại vô lăng mới tránh được việc đâm xe trên đường cái. “Cái gì nụ hôn đầu?” Hạ Mạt lái xe về đúng hướng rồi hỏi: “Các người trước đây quen nhau sao?” “Ai quen biết tên cầm thú ấy!” Giang Y Y phẫn nộ nói. Hoàng Tử Hiên nhún vai, biểu thị tối nay mới gặp lần đầu. Hạ Mạt thấy vậy càng kì lạ, vậy đang êm đang đẹp tìm Hoàng Tử Hiên đòi trả nụ hôn đầu là sao? “Ây da Y Y, cậu đừng nháo nữa. Vừa nãy nếu không phải anh Tần đây ra tay, chúng ta sớm đã bị Ngô Cảnh Hành bắt đi rồi. Vậy thì đừng nói đến nụ hôn đầu, đến trong sạch cũng không còn.” Bạch Phi Nhi mới đầu cũng cho rằng Hoàng Tử Hiên là lưu manh phong lưu, nhưng mà bây giờ đã loại bỏ hết khúc mắc rồi. Nghe thấy Giang Y Y lại nhắc lại chuyện trước bèn vội vàng ngăn lại. Nói là nói như thế nhưng Giang Y Y vẫn cảm thấy bản thân mình chịu thiệt, thở phì phò nói: “Nhưng đó là nụ hôn đầu của mình, mình phải giữ lại cho bạn trai tương lai của mình, ai mà thèm cùng một người không quen biết hôn hít chứ.” “Xin em gái đấy, rõ ràng là cô cưỡng hôn tôi. Tôi cũng là nụ hôn đầu đó, tôi cũng thấy thiệt nè. Nụ hôn đầu của tôi cũng phải giữ lại cho bạn gái của tôi, cô làm như vậy làm sao tôi xứng đáng với cô ấy nữa.” Hoàng Tử Hiên nghe thấy liền rất không vui, làm như anh không chịu thiệt không bằng. “Nụ hôn đầu, anh lừa ai chứ. Anh lớn tuổi như vậy rồi vẫn còn nụ hôn đầu sao, tôi mới không tin đâu.” Giang Y Y càng tức giạn hơn, người gì thế không biết, rõ ràng chiếm tiện nghi còn nói ra những lời vô sỉ như vậy. Khóe miệng Hoàng Tử Hiên nhếch lên, vạch ngón tay nói: “Tôi năm nay làm tròn mới đến 25 tuổi, chị gái, mắt cô mù sao.” Nghe Hoàng Tử Hiên gọi mình là chị gái, Giang Y Y tức điên người, không chịu thua kém nói lại: “Toán học kém vậy, tính thiếu năm tuổi à chú!” Khóe môi Hoàng Tử Hiên lần nữa co giật, cảm giác bản thân muốn đánh chết đứa nhóc này rồi. Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên chịu thiệt, Hạ Mạt haha cười lớn. Quen Hoàng Tử Hiên một thời gian rồi, trước giờ đều là anh chặn họng người khác, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Hoàng Tử Hiên tức đến không nói nên lời. “Y Y, cậu bớt nói vài câu đi.” Bạch Phi Nhi kéo kéo tay Giang Y Y, rất sợ cô ấy đắc tội Hoàng Tử Hiên. Cô vội chuyển chủ đề, nói: “Y Y, đây là chị Hạ Mạt, chị ấy là bà chủ quán bar. Vừa rồi chị Hạ Mạt nói quán bar đó rất loạn, kêu chúng ta ngày mai đến một nơi an toàn hơn làm việc đấy. Cậu mau cảm ơn chị Hạ Mạt đi, con người chị ấy tốt lắm.” Giang Y Y nghe vậy liền không cùng Hoàng Tử Hiên tính sổ nữa, nhưng mà vẫn hung dữ trừng anh một cái rồi mới quay sang Hạ Mạt, thành tâm thành ý cảm ơn: “Cảm ơn chị Hạ Mạt.” Hạ Mạt mỉm cười gật đầu, xem chừng đây cũng là một cô gái dám yêu dám hận. Đoạn đường sau đó, tầm mắt của Giang Y Y không rời khỏi Hoàng Tử Hiên. Lúc thì trừng anh, lúc thì lườm anh, lúc thì nguýt anh, tóm lại là vô cùng thái độ với Hoàng Tử Hiên. Hoàng Tử Hiên tự biết nói không lại con nhóc này, dứt khoát im mồm, để kệ cô ấy lườm nguýt. May là không qua bao lâu liền đến nơi bọn họ ở. Giang Y Y và Bạch Phi Nhi cảm ơn chị Hạ Mạt rồi xuống xe đi vào tiểu khu. “Tôi đưa anh về.” Hạ Mạt đợi sau khi các cô ấy vào tiểu khu xong mới khởi động xe rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]