Hạ Mạt liếc cô một cái: “Nếu như tôi bị dở hơi thì cô cũng dở hơi không nhẹ. Chính cô không có nhà sao, chẳng phải vẫn mướn phòng ở đó thôi. Huống hồ, cô Đỗ đây chắc cũng không thiếu nhà. Các cô có nhà rồi mà vẫn có thể thuê phòng thì vì sao tôi lại không thể chứ?”
“…” Trương Tiểu Lệ nghẹn lời, nín một hồi lâu mới giải thích: “Chúng tôi không giống cô, chúng tôi đều có nguyên nhân bất đắc dĩ. Cô đang yên đang lành nổi điên làm gì chứ?”
“À, đó quả thật là không giống nhau, tôi không có nguyên nhân bất đắc dĩ nào cả. Chỉ là đột nhiên muốn thuê phòng ở, ở chỗ kia phát chán rồi, đổi một nơi mới mẻ không được sao?” Hạ Mạt nói năng hùng hồn.
“Cô đúng là nhiều tiền không có chỗ đốt.” Trương Tiểu Lệ tức chết rồi, Hạ Mạt này rõ ràng là cố ý đến chọc giận mình. Nếu như sau này ngày nào cô ta cũng ở dưới một mái hiên với mình thì chẳng phải mình sẽ giảm thọ mất mấy năm ư.
Hạ Mạt mỉm cười: “Đúng vậy, giờ cô mới biết tôi nhiều tiền không chỗ đốt sao?”
“Cô!” Trương Tiểu Lệ chán nản, cả giận nói: “Dù sao thì tôi cũng không đồng ý để cô ở nơi này, Mỹ Gia cũng sẽ không đồng ý. Đúng không Mỹ Gia?”
Lê Mỹ Gia không quen Hạ Mạt, cũng không biết Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt có thù gì, nhưng thoạt nhìn hình như là như nước với lửa. Dù sao cô và Trương Tiểu Lệ cũng có tình bạn cùng nhà, từ điểm này mà nói, cô vẫn thiên vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401201/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.