Bên trong nhà xưởng bỏ hoang.
Vương Báo tự mình lấy điện thoại ra và gọi cho Ngô Văn Hùng.
“Bíp bíp…”
Sau khi điện thoại reo hai lần, Ngô Văn Hùng bắt máy, giọng điệu có chút sốt ruột, anh ta hét lên: “Muộn thế này còn gọi cho tao làm gì đấy!”
Hôm nay chuyện của Trương Phong đã giáng một đòn đả kích mạnh cho Ngô Văn Hùng, tâm trạng của anh ta đang rất bất ổn.
“Anh Hùng, em là Vương Báo…”
Vương Báo biết tại sao Ngô Văn Hùng đang có tâm trạng tồi tệ, vì vậy anh ta thì thầm đáp lại.
“Tao biết, có gì nói đi, đừng có nói nhảm với tao!”
Ngô Văn Hùng gầm lên hết cỡ.
“Anh Hùng, em đã chuẩn bị một món quà cho anh, anh có thể đến nhà xưởng một chuyến được không?” Vương Báo cố tình nóng bóng gió, không nói với Ngô Văn Hùng rằng anh ta đã bắt cóc Trương Phong đến nhà xưởng.
Trương Phong lại không chút biểu cảm nhìn Vương Báo, không nói lời nào.
Nếu Dương Uy, Trần Văn Văn và những người khác vẫn còn cố chấp, vậy thì lần này Trương Phong sẽ để họ hoàn toàn hết hy vọng.
Chỉ cần đợi Ngô Văn Hùng đến, hai người họ dù ngu ngốc đến đâu cũng nên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Quà? Quà gì?”
Ngô Văn Hùng hỏi với giọng khó hiểu sau khi nghe những lời của Vương Báo.
“Anh Hùng, chuyện này thì một hai câu cũng không nói rõ được, anh qua đây nhanh đi!” Vương Báo đã bắt đầu tưởng tượng trong đầu Ngô Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trung-so-roi/1916263/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.