Trong một nhà máy bỏ hoang nào đó.
Sau khi tấm khăn bịt mắt trên mặt Trương Phong bị bọn bắt cóc tháo ra, cuối cùng anh cũng nhìn rõ người phụ nữ trước mặt.
Nhưng Trương Phong không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị bắt cóc, và người bắt cóc mình là đám người Trần Văn Văn, Dương Uy, Vương Báo.
“…”
Trương Phong nhìn về phía trước, bất lực nhìn Trần Văn Văn.
Bởi vì anh thật sự nghĩ không ra người phụ nữ ngu xuẩn Trần Văn Văn này muốn làm cái gì, tại sao lại bắt cóc mình đến một nơi như vậy!
“Chẳng lẽ Trần Văn Văn và Dương Uy đã biết thân phận của mình?”
Trương Phong không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
“Làm sao vậy? Bây giờ còn dám kiêu ngạo không? Bị dọa tè ra quần rồi hả?”
Trần Văn Văn vừa nói vừa liếc nhìn Trương Phong với vẻ mặt rất khinh thường, hỏi Trương Phong.
“Trần Văn Văn, cô điên rồi sao? Cô có biết bắt cóc là phạm pháp không? Cô muốn ngồi tù sao?”
Trương Phong nhìn chằm chằm vào Trần Văn Văn với vẻ mặt suy sụp bất thường.
“Tôi đương nhiên biết bắt cóc là vi phạm pháp luật, nhưng hiện tại tôi không phải bắt cóc anh, tôi chỉ là muốn mang anh tới đây gặp một người thôi!” Giọng điệu của Trần Văn Văn rất bất cần.
“Gặp ai?”
Trương Phong nghe Trần Văn Văn nói, không khỏi sửng sốt một chút, vẻ mặt càng thêm khó hiểu.
“Đúng vậy, là gặp một người!” Trần Văn Văn nhàn nhạt nhìn Trương Phong rồi gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trung-so-roi/1916261/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.