"Vì sao anh ở đây?"
Đứa bé lên tiếng hỏi, Dạ Quang cũng lắc đầu, bản thân cậu cũng không biết vì sao cậu lại ở đây.
"Anh là ma sao? Bởi vì anh đang trôi lơ lửng trên phần mộ ba em, anh có biết ba em đi đâu không?"
Dạ Quang nhìn đứa bé, không ngờ mới còn nhỏ đã phải trải qua nỗi đau mất cha rồi.
"Em tên gì thế?"
"Em tên Diệp Tử, anh có gặp ba em sao?"
"Ba của em tên Diệp Ứ Thành đúng không? Anh đã gặp, ba của em tự hào về em lắm."
Nhưng Dạ Quang không ngờ được khi cậu nói như vậy, đứa nhỏ lại nắm chặt hai tay vào trong quần áo, mím môi đột nhiên quát lên:
"Anh nói dối!" Rồi chạy mất, Dạ Quang không hiểu gì cả, đứa nhỏ chạy đi, cậu cũng đi theo cậu cảm giác được đưa nhỏ này là mối liên kết duy nhất của cậu đối với thế giới này.
Một tiếng meo meo kêu lên, cậu quay đầu lại, một con mèo đen ưu nhã nằm trên ngôi mộ, hướng đôi mắt nhìn về phía cậu.
Trong sự im lặng của nắng chiều, đôi mắt con mèo đen nửa hắc nửa bạch như đang nói gì đó. Dạ Quang một lần nữa nhìn xuống tên ngôi mộ:
"Diệp Ứ Thành, chết do tai nạn xe hơi, thọ ba mươi hai tuổi."
Dạ Quang đột nhiên nghĩ tới, hình như trên những bia mộ thông thường chỉ ghi năm sinh năm mất, vì sao bia mộ này lại như vậy.
Âm thanh meo meo lại vang lên, nó đã đi về phái trước, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-anh-de-nho-thuan-hoa-dam-cong-dien/3548529/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.