Không gian như bị đóng băng lại, hành động của Dạ Quang đã chọc tức thiếu niên, hắn trở nên yên tĩnh vô cùng lại cũng rất nguy hiểm, màu trắng dần bị nhuộm bởi màu đen, Dạ Quang thậm chí cảm thấy có thứ gì đó muốn chui vào mắt hắn.
"Ta không thể nhảy, ngươi lấy đôi giày đó ra làm gì? Ngươi lấy nó từ đâu ra, nó hẳn đã bị đốt."
Từ trong bóng đêm, tựa như dưới địa ngục trào lên vô tận bóng ma, muốn phủ kín Dạ Quang muốn cướp lấy đôi giày. Dạ Quang lúc này lại bật cười:
"Đúng vậy, ngài không thể nhảy, ngài cướp lấy giày làm gì?"
Lời nói của hắn khiến thiếu niên đơ người, đúng vậy, ta lại không thể nhảy, ta vì cái gì muốn cướp lấy. Nhưng nó dường như là một bản năng, đôi giày đó là của ta. Dạ Quang nhếch môi cười mỉm
"Ngài muốn biết ta lại từ đâu lấy ra đôi giày này?"
Dạ Quang nâng đôi giày trong tay, đôi giày trong tay hắn dường như phát sáng, trở thành màu sắc duy nhất ở nơi tối tăm này.
"Bởi vì đây là mộng, Mỹ lệ tiểu thư chính ngài đã nói cho ta. Chính là ta không hiểu vì sao ngài luôn nói muốn tìm những thứ xinh đẹp trong mộng của ngài, vậy vì sao thế giới này lại là một màu đen tối.
Hóa ra bởi vì trong mộng của ngài vốn dĩ cũng không xinh đẹp. Vì thế ngài mới không dám chết đúng không, ngài sợ ngài chết đi dù có ở trong mộng cũng không được an ổn.
Mà với đôi giày này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-anh-de-nho-thuan-hoa-dam-cong-dien/3548530/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.