Hà Khắc đau đầu, hắn xoa xoa giữa mày, động tác mạnh bạo như muốn giựt gió cho bản thân. Hắn hít một hơi thật sâu cố nặn ra một nụ cười:
"Ý em là gì?"
Nhưng trong mắt của hắn rõ ràng thể hiện, nếu như cậu không giải thích cho tốt, đừng trách tôi dùng chân sút cậu ra khỏi cửa.
Dạ Quang bình thản nói:
"Xin lỗi thầy Hà, đây chỉ là cảm giác của tôi." Dạ Quang cúi đầu, từ đầu tới cuối bị bỏ qua Nhật Minh không nhịn được mà lên tiếng móc mỉa:
"Có lẽ là người nào đó muốn một mình chiếm hết nổi bật nên mới nói bậy nói bạ chứ gì, rõ ràng là hai vai, lại quy về làm một. Tôi còn chưa nói, lỡ như tác giả thấy cậu lí giải lung tung như vậy khiến hắn bực mình không cho phép chúng ta nhảy bài này như vậy chúng ta liền tèo rồi."
Dạ Quang lúc này lại không phản bác, thầy Hà liếc cái cười lạnh:
"Người ngu dốt thường nói nhiều."
Nhật Minh giận dữ:
"Thầy Hà, tôi cho là anh thiên vị cậu ta, mặc dù tôi thừa nhận cậu ta múa đẹp nhưng cậu ta lung tung lí giải nguyên tác anh vì cái gì không mắng cậu ta?"
"Nhật Minh, nếu tôi nhớ không lầm cậu xuất thân từ trường nhảy múa, có lẽ tôi nên kêu giáo sư về nhét cậu về trường dạy lại, cậu trả chữ trả hết cho thầy rồi sao, trong giới nhảy múa mang lại linh hồn cho bài nhạc là cảnh giới cao nhất, cậu làm được như cậu ta sao? Lúc cậu nhảy mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-anh-de-nho-thuan-hoa-dam-cong-dien/3548528/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.