Trong phòng bệnh an tĩnh một đoạn thời gian.
Diệp Hành bỗng nhiên mở miệng: “Anh vì sao không nói lời nào.”
“Đối với cậu vô ngữ.” Đường Minh Hề khắc chế xúc động trợn trắng mắt của chính mình: “Cậu nấu cơm chắc cũng không cần bỏ dầu đâu.”
Diệp Hành tựa hồ không hiểu câu nói này cho lắm,: “Có ý tứ gì?”
Được rồi, nam chủ vẫn là người của ba năm trước đây, hoàn toàn không có mùi vị tiến bộ nào:)
Hoàn toàn không có biện pháp bắt kịp thời đại cùng người trẻ tuổi, đến cả câu nói ấy cũng đều không kịp.
Diệp Hành thật sự sinh sau 90 sao?!
Đường Minh Hề vì điều này mà té xỉu.
“Tôi nói cậu dầu đó*.”
*Nói rằng người khác nhiều dầu có nghĩa là người này rất bóng bẩy, gian xảo và khôn ngoan. Họ luôn có kinh nghiệm, khéo léo và sẽ không bị thua lỗ khi làm mọi việc.
“Dầu?”
“Chính là thổ *!” Đường Minh Hề không chút khách khí.
“ Thổ?”
*土: ngoại trừ có nghĩa là thổ, đất còn muốn ám chỉ một người không thời thượng, không bắt kịp thời đại, quê mùa.
“Nói chuyện thổ.” Đường Minh Hề ha hả nói: “Ngay cả lời âu yếm cũng thổ.”
Diệp Hành ngậm miệng lại không nói câu nào.
Qua một lát, hắn không chút để ý nói: “Không có người dạy tôi, tôi đương nhiên sẽ không nói.”
Đường Minh Hề:……
“Không bằng Đường lão sư chỉ đạo tôi một chút đi?”
“……”
Diệp Hành thả chậm ngữ điệu, biểu tình nhàn nhạt: “Tôi khiêm tốn thỉnh giáo.”
Không! Biết! Xấu! Hổ!
Ai phải nói lời âu yếm với cậu thế, cẩu nam nhân!!
Đường Minh Hề phát hiện, ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123311/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.