Đường Minh Hề nửa tin nửa ngờ dùng chìa khóa mở ra căn phòng của chính mình.
Ở Vân Kinh, 6000 đồng tiền chỉ có thể thuê được một cái phòng ước chừng khoảng 30m2, khi hai người đàn ông bước vào cùng một lúc, căn phòng tức khắc trở nên nhỏ hẹp.
Thời điểm Diệp Hành nhìn thấy cái phòng nhỏ này, trong lòng liền cảm thấy căng thẳng.
Khó có thể tưởng tượng được, dựa vào tính cách của Đường Minh Hề, làm sao có thể sống trong không gian sinh hoạt nhỏ bé như vậy.
Tuy nhiên, căn phòng dù nhỏ, nhưng khắp nơi lại bố trí vô cùng ấm áp.
Trên bệ cửa sổ có một cây xương rồng mọng nước do Đường Minh Hề nuôi dưỡng, bàn làm việc nhỏ có một số cuốn sách liên quan đến đầu tư mạo hiểm, một chiếc đèn bàn nhỏ, phía dưới treo treo mặt dây chuyền trang sức hình con mèo không biết lấy được từ đâu.
Sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng tràn ngập cỗ ngọt hương nhàn nhạt đặc trưng chỉ trên người của Đường Minh Hề mới có.
Hầu kết của Diệp Hành khẽ nhúc nhích.
Đường Minh Hề từ trong ngăn tủ lấy ra hòm thuốc nhỏ.
Thực lòng mà nói, cậu cũng không biết đối với miệng vết thương như này thì nên thoa loại thuốc như nào, thuốc hạ sốt? Thuốc mỡ erythromycin có được không nhỉ?
“Cậu vén quần áo lên đi, tôi xem một chút cho.”
“……”
Diệp Hành do dự một lát, nhấc lên một góc.
Miệng vết thương đã cắt chỉ, chỉ còn lại một đạo vệt đỏ rất nông rất nông.
Đường Minh Hề nhìn nó, hoài nghi trong lòng càng thêm sâu sắc.
Bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123312/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.