Mười hai giờ đêm, gió lạnh mới vừa vào thu thổi vào trên mặt Đường Minh Hề, làm cho cậu thanh tỉnh vài phần.
Mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng đậm, trái tim của Đường Minh Hề cũng bang bang nhảy dựng lên.
Đến nỗi khi Diệp Hành nói ra câu nói kia, cậu vẫn chưa kịp thâm tưởng nó có ý tứ gì.
Trong một giây tiếp theo, cậu liền đỡ Diệp Hành đưa vào lề của đường cái.
Đường Minh Hề không nói chuyện, nhưng đôi tay run rẩy đã bán đứng cậu.
Tay của cậu không biết từ khi nào dính phải một vết máu, cậu không quá bình tĩnh, dần dần trở nên lảo đảo mà nhập địa chỉ của bệnh viện gần nhất vào điện thoại di động.
Diệp Hành hơi hơi há mồm, tựa hồ còn muốn nói chuyện.
Nhưng khi nhìn thấy sườn mặt lạnh nhạt của Đường Minh Hề, tất cả những lời nói ấy lại bị nuốt trở về trong bụng.
Trái tim theo đó cũng đau nhói từng nhát từng nhát.
Điều ấy khiến hắn khó chịu không biết phải làm sao.
Vào thời điểm này rất khó gọi được xe, tuy vậy vận khí của Đường Minh Hề giờ đây lại khá tốt, ba phút sau liền có tài xế nhận đơn.
Vừa lên xe, tài xế liền dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hai người bọn họ một cái.
Không cần tài xế mở miệng, Đường Minh Hề cũng biết cậu cùng Diệp Hành hiện tại thoạt nhìn có bao nhiêu chật vật.
Chỉ là trong lòng cậu đã loạn thành một mảnh, thậm chí còn muốn trực tiếp đem Diệp Hành ném vào trên sau xe rồi đi luôn, dù sao hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123310/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.