Đường Minh Hề không thể nuốt trôi cơn tức này, cậu đã mắng tiểu Diệp Hành trên WeChat với Vương Mẫn trong suốt hai mươi phút rồi mới nguôi giận.
Giọng của Vương Mẫn vang lên: “Rồi rồi rồi, cục cưng đừng tức giận nữa, vì cẩu nam nhân mà tức giận thì không đáng giá, sẽ có nếp nhăn.”
Đường Minh Hề: “Tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy!”
Đường Minh Hề dùng từ cũng hơi ngượng ngùng, lại chuyển từ ghi âm sang gõ chữ.
Sau khi mắng tiểu Diệp Hành, cuối cùng Đường Minh Hề cũng cũng cảm thấy thoải mái trong lời khen của Vương Mẫn.
Không thể không nói thời điểm quan trọng vẫn là chị em biết dỗ dành người, trông cậy vào cẩu nam nhân dỗ mình còn không bằng trông cậy là Iron Man sống lại.
Vương Mẫn đã chọn một số sân gôn gửi cho Đường Minh Hề.
Cục cưng, anh chọn đi, tất cả đều riêng tư, tôi muốn đi tới chỗ Thành Tây hơn, nghe nói chỗ đó có rất nhiều trai đẹp.
Đường Minh Hề nằm trên ghế sô pha, bấm lần lượt vào các đường liên kết sân gôn, tin nhắn của Vương Mẫn liên tục nhảy ra.
Cái ở trung tâm Hoa Đình cũng được, bên cạnh là Ninh Thành.
Sau khi chơi golf, còn có thể đi xem các nam sinh trung học.
Nam sinh trung học, yyds*!!!
(*) yyds (永远的神): Mãi mãi là thần.
Nói xong Đường Minh Hề có hơi cảm động.
À, tất nhiên, nó không dành cho nam sinh trung học, mà là một nhà bếp riêng ở trung tâm Hoa Đình.
Đường Minh Tây đang định trả lời, đột trên đầu cậu vang lên một câu: “Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123286/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.