Đường Minh Hề từ từ lấy lại tinh thần.
Chỗ hắn uống vừa rồi, có phải là chỗ mình đã uống hay không?
Không thể nào, chẳng qua là trùng hợp mà thôi!
Này làm sao giống như gián tiếp hôn môi?!
Đường Minh Hề suy nghĩ được một nửa, Diệp Hành để cái ly xuống, cậu mới lấy lại tinh thần.
Hình như Diệp Hành cũng không vì uống sữa bò xong lại lập tức giảm bớt rất nhiều, Đường Minh Hề tìm tủ thuốc trong nhà, lấy vài hộp thoạt nhìn như là trị bệnh bao tử, tất cả đều đưa tới trước mặt Diệp Hành.
Sau khi uống thuốc xong, vốn dĩ Đường Minh Hề muốn về phòng của mình ngủ.
Nhưng Diệp Hành lẻ loi ngồi trên sô pha nhìn rất thảm, lương tâm của Đường Minh Hề bắt đầu bất an, cọ tới cọ lui chưa chịu đi
“Tôi đỡ cậu lên lầu.”
Diệp Hành nhìn cậu một cái, giống như không cảm thấy ngạc nhiên việc Đường Minh Hề chưa đi.
Đường Minh Hề bị hắn nhìn đến cạn lời, tiểu Diệp Hành, chẳng lẽ ở trong lòng của cậu tôi chính là loại bình hoa chỉ biết là dùng tiền của cậu “Mua mua mua” sau đó không có lương tâm đúng không!
Bình hoa bọn tôi cũng có tâm đó.
Đường Minh Hề quyết định muốn biểu hiện chính mình thật tốt, đổi hình tượng của mình trong lòng nam chính
Cậu đỡ Diệp Hành, từ từ đi lên lầu.
Cũng không biết loại đau dạ dày đau này có thể có phương pháp chữa bệnh vạn năng là dùng bịt mắt ngủ một giấc làm cho đổ mồ hôi hay không?
Đường Minh Hề cách hắn rất gần, chóp mũi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123285/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.