Đến buổi tối, Đường Minh Hề ngáp một cái lập tức trở về phòng ngủ.
Tối hôm qua ở trong phòng của tiểu Diệp Hành ngủ một đêm, cũng không phải nói không thoải mái sao, chẳng qua là cậu không có thói quen ngủ với người khác!
Giường của mình vẫn là tốt nhất, vừa lớn, còn có thể lăn lung tung.
Đường Minh Hề cảm khái một tiếng, không có chút hình tượng ngã trên giường lớn, dùng sức lăn lộn vài vòng.
Ôi, thế giới này còn có chỗ nào thoải mái hơi giường ngủ chứ?
Nghĩ đến sang năm mình sẽ phải chạy rồi, thật là hơi không nỡ cái giường này T.T.
Hôm nay cậu giằng co cả một ngày, sau khi lên giường rất nhanh đã lập tức mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc nửa đêm, cậu bị tiếng động ngoài cửa đánh thức.
Tại sao hôm nay chưa ngủ được bao nhiêu đã sáng rồi?
Đường Minh Hề nửa mê nửa tỉnh liếc nhìn điện thoại, lúc này mới bốn giờ sáng!
Cậu khó khăn xuống giường, mở cửa ra vừa nhìn.
Trong phòng khách, vẻ mặt của Diệp Hành bình tĩnh, đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.
Đường Minh Hề sửng sốt, nghĩ thầm bây giờ nam chính cũng liều mạng như vậy sao?
Bảy giờ đi làm cũng không thỏa mãn được hắn, bây giờ bốn giờ sáng đã ra ngoài đi làm rồi?
Diệp Hành chú ý tới sự xuất hiện của cậu, nghiêng người nhìn câu: “Tôi đánh thức anh hả?”
Mặc dù là như vậy.
Đường Minh Hề lắc đầu: “Không có. Đêm hôm khuya khoắt cậu đi đâu vậy?”
Cũng không thể là thật sự đi làm chứ?
Vẻ mặt của Diệp Hành dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123287/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.