Màn đêm đã dần buông xuống thị trấn nhỏ từ lúc nào, nhẹ nhàng khoác
chiếc màn đen xuống mọi vật. Bầu trời đen thẫm nhưng lại được
điểm tô một vài ngôi sao nho nhỏ sáng lấp lánh trông thật đẹp.
Mặt trăng lúc này đã lên cao, dịu dàng tỏa ánh sáng như dát vàng, dát bạc xuống mọi vật. Ánh trăng chiếu những tia sáng li ti qua các
kẽ lá, đùa nghịch cùng với dòng nước nhỏ trong công viên khiến chúng
lấp lánh muôn màu.
Tại một chiếc ghế đá nhỏ cạnh một gốc cây anh đào. Một người
con gái khẽ cất tiếng hát êm dịu của mình lên, đôi lúc lại cầm chiếc
lá nhỏ vò nát.
- Khi mặt trăng lên ánh sáng như muôn vàn vì sao...tôi...đâu thể nói được
lòng mình đây...nhớ lắm kí ức hồi nho nhỏ...!
Bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên sau lưng người con gái. Cô giật mình
quay người lại, nhưng khi bắt gặp khuôn mặt quen thuộc, lập tức một
nụ cười đẹp tựa như hoa hiện lên khuôn mặt của cô.
- Anh...đến rồi à? Phạm Lăng học trưởng!
- Ừm! Xin lỗi vì bắt em chờ lâu Diệp Ẩn! - Chàng trai với khuôn
mặt thanh tú kia chính là Phạm Lăng người đã hẹn Diệp Ẩn.
- Anh có chuyện gì muốn nói với em phải không? - Diệp Ẩn lập
tức vào thẳng vấn đề, nó không muốn lãng phí thời gian của mình.
Phạm Lăng nhìn nó, một chút bối rối thoáng qua trên khuôn mặt
của anh. Diệp Ẩn hơi ngạc nhiên nhưng nó vẫn cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thich-mua-vay-thi-da-sao/2572407/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.