Nắng vàng rải nhẹ những tia nắng ấm áp của mình xuống mọi vật,
len lỏi khắp mọi nơi. Một vài cơn gió mát khẽ lùa qua khung cửa
sổ phòng tập khiến cho tấm rèm bay bay trong gió, uốn lượn như những
gợn sóng vỗ rì rào. Trong căn phòng tập kịch, không khí thật hết
sức sôi nổi, ai ai cũng hò reo trước màn tập của Dương Tiễn và Tiêu
Nham duy chỉ có Diệp Ẩn là đứng lặng nhìn, đôi mắt thẫn thờ như
người vô hồn.
- Diệp Ẩn! Diệp Ẩn! Em sao vậy? - Một giọng nói ấm áp vang lên
bên tai nó.
Diệp Ẩn giật mình, nó nhìn người đang đứng trước mặt mình rồi
nở một nụ cười gượng gạo.
- À...đến lúc về rồi sao?
- Em làm sao vậy? Thôi, đi nào! - Phạm Lăng nói, đưa tay ra trước
mặt nó. Nhìn Phạm Lăng với ánh mắt ngạc nhiên, nó tự mình đứng
dậy cầm theo tập bản thảo, bước đi một mạch ra khỏi cửa phòng.
Phạm Lăng nhìn theo Diệp Ẩn, vội chạy đến bên nó rồi cốc nhẹ vào đầu.
- Đi cùng với anh về nhé!
Không chút đắn đo và suy nghĩ, nó bình thản trả lời mà không biết
một luồng khí lạnh đang ở sau lưng mình.
- Vâng!
Nó đáp rồi cùng Phạm Lăng đi xuống dưới sân trường.
- A! - Một tiếng kêu thất thanh vang lên sau lưng hai người.
Diệp Ẩn quay nhìn nhìn, thì ra Tiêu Nham bị trẹo chân ngã xuống sân
cũng may là người Tiêu Nham không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thich-mua-vay-thi-da-sao/2572405/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.