- Này! Làm cái gì đấy? Bỏ tôi ra! - Nó giãy nảy khi bị chiếc áo của
Dương Tiễn từ từ chùm kín hết đầu. Xung quanh nó lúc này tối đen
như mực không có một tí ánh sáng nào lọt qua, chỉ thoang thoảng
mùi hương chanh từ cái áo tỏa ra nhè nhẹ khiến nó bớt ngột ngạt
phần nào.
Trong khi nó cố gắng thở từng chút một thì Dương Tiễn vội vã đưa
nó ra khỏi vòng vây của đám nữ sinh, anh ôm chặt nó vào người, trùm
vội chiếc áo khoác của mình lên đầu nó tránh bị những người khác
trong trường nhòm ngó bàn tán này nọ.
" Anh ta...ôi khó thở quá đi...", Diệp Ẩn bắt đầu mơ hồ, nhưng cũng thật may
mắn khi lúc đó chiếc áo khoác đã được mở ra. Nó vội vã hít thở không
khí vừa nhìn Dương Tiễn với ánh mắt khó chịu.
- Nhìn gì mà nhìn? - Dương Tiễn đứng tựa lưng vào thân cây, nhìn
Diệp Ẩn thách thức.
Nó nhìn anh nửa như khó chịu, nửa như biết ơn. Bỗng, nó nhẹ nhàng
rút chiếc khăn từ trong túi áo đưa cho anh.
- Lau mồ hôi đi! Dù sao cũng...cảm ơn vì cứu tôi! - Diệp Ẩn nói, nó quay
mặt ra chỗ khác dường như muốn giấu đi đôi má ửng hồng của mình.
Dương Tiễn hơi ngây người, anh cầm lấy chiếc khăn của nó rồi lau
mồ hôi trên trán.
-...Sao hết lần này tới lần khác anh đều giúp tôi? Mặc dù tôi rất
muốn gạt bỏ anh ra khỏi tôi? -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thich-mua-vay-thi-da-sao/2572409/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.