Chương trước
Chương sau
Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
"Ba mau ôm mẹ vào nhà, mẹ bị cảm bây giờ, sẽ bị ho, rất khó chịu nha." Bánh bao nhỏ liều mạng giật ống quần ba mình.
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày. truyện ngôn tình
Người phụ nữ trong lòng ngực thì như con bạch tuộc, đúng thật là độ ấm trên người cô có hơi thấp.
Anh cúi đầu, nhìn thật kỹ vào gương mặt trắng nõn của Dư Dao Dao.
Mũi cô đông lạnh đến đỏ lên, cổ xinh đẹp như thiên nga trống không, lộ xương quai xanh tinh xảo... Vòng eo thon kề sát bụng dưới của anh, một cặp đùi thon dài xinh đẹp, cơ hồ đại bộ phận đều bại lộ ở trong không khí, một miếng vải che cũng không có.
Người phụ nữ này mặc ít như vậy!
Giữa mày co chặt.
Hai tay hơi dùng chút lực, ôm cơ thể tinh tế của cô lên. Anh xoay người, dùng tấm lưng rộng lớn phía sau chặn tầm mắt của Nghê Dịch.
Khoảnh khắc cánh tay gánh vác trọng lượng, khiến cho lòng anh nao nao.
Thật nhẹ, còn nhẹ hơn so với trong tưởng tượng của anh. Rõ ràng không có bao nhiêu kg nhưng xúc cảm lại tuyệt vời ngoài ý muốn.
Cơ thể của cô nhỏ xinh, xúc cảm rất mềm mại, làm cơ bắp đôi tay anh không khỏi một hơi nới lỏng, dưới chân nện bước đều đều thả chậm.
Mới đi hai bước thì mùi hương từ trên người cô bay ra như hoa sen trên núi tuyết, thuần khiết lại tuyệt đẹp nhưng cẩn thận ngửi thì lại như tràn ngập mùi hương ngọt ngào quyến rũ, đủ để quyến rũ đàn ông trên đời này.
"Ba?" Bánh bao nhỏ duỗi tay túm ống quần của ba mình như là cái đuôi nhỏ, không yên tâm mà gắt gao đi theo ở phía sau và rất nhanh, bé phát hiện bước chân của ba càng ngày càng chậm, chân của ba dài như vậy mà còn đi chậm hơn chân ngắn nhỏ của bé.
"Ba, có phải hôm nay ba chưa ăn cơm no hay không mà ôm mẹ cũng ôm không nổi?" Nghĩ, bánh bao có chút không hài lòng phồng hai má lên án.
Chờ bé lớn lên, nhất định không thể giống ba như vậy, ngay cả ôm mẹ thôi cũng ôm không nổi như vậy sao có thể ra mặt bảo vệ mẹ khỏi kẻ xấu?
Lời oán trách đầy trẻ con của con trai như là một chậu nước lạnh vào mùa đông, đột nhiên làm Thẩm Nghị Sùng thanh tỉnh.
Lỗ tai anh đỏ lên, lập tức tăng nhanh bước chân, nhanh chóng đi lên lầu hai. Chờ tới rồi mép giường lớn, chuẩn bị ném bãi nước ngọt trong lòng ngực xuống giường thì Dư Dao Dao lại nhìn anh với ánh mắt ngập nước tội nghiệp nhưng anh chưa kịp hành động thì lại bị bánh bao nhỏ vội vàng xông tới, kéo cánh tay anh lại.
"Ba, ba chậm một chút, mẹ đang nhức mỏi toàn thân, ba chậm một chút, đừng làm mẹ đau."
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Anh nhìn người phụ nữ này mắt sáng như sao rất có tinh thần, cũng không thấy uể oải chút nào. Dư Dao Dao mắt đẹp lưu chuyển, vươn tay nhỏ nắm lấy góc áo của anh, nhẹ nhàng quơ quơ.
Lại nhân cơ hội nâng đầu lên, trực tiếp trồng dâu tây lên trên cổ anh: "Cảm ơn, chồng yêu ~ khuỷu tay của ngươi thật là ấm áp quá đi à ~"
Hai luồng mềm mại trước ngực cô trực tiếp dán ở trên ngực anh. Thẩm Nghị Sùng toàn thân chấn động, vẻ mặt tiêu hóa không nổi.
Dư Dao Dao thấy hai lỗ tai của anh đều đỏ, phụt cười ra tiếng, thấy tình hình chuyển biến tốt là thu về ngay. Xoay người kéo tay nhỏ của Thẩm Duệ bánh bao: "Còn nữa ~ cảm ơn cục cưng bé bóng của nhà chúng ta ~"
Gương mặt nhỏ của bánh bao lập tức đỏ lên, thẹn thùng ừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhỏ nhưng vừa thấy Dư Dao Dao nằm ở trên giường, đôi mắt bé lại có chút lo lắng.
"Mẹ, mẹ còn chỗ nào không thoải mái sao?" Bé chu mông nhỏ, đẩy ba sang một bên, ngồi ở đây chỉ biết phát ngốc chiếm chỗ.
Bé bò lên mép giường, duỗi tay nhỏ sờ sờ trán mẹ, giống mô giống dạng mà cảm nhận một phen: "Hình như có hơi nóng nóng."
Sau đó lại sốt ruột kéo kéo chăn, muốn giúp đắp chăn cho mẹ. nhưng cơ thể bé còn nhỏ, không có đủ sức, xoay xoay nửa ngày chỉ có thể kéo được một góc. Cuối cùng vẫn là Dư Dao Dao ra tay, cô ngồi dậy, cởi ra áo khoác, mở ra cúc áo trước ngực.
Thẩm Nghị Sùng nhanh chóng đứng lên, thẳng tắp xoay người: "Anh đi ra ngoài."
Dư Dao Dao cong miệng cười.
Đàn ông đã kết hôn dễ dàng thẹn thùng như vậy sao?
"Ba, nhớ mang cơm canh lên cho mẹ đó." Bánh bao nhỏ không quên trọng điểm hôm nay, bé quỳ gối ở mép giường, lấy áo ngủ cho mẹ, kéo chăn, không quên quay đầu lại nhắc nhở ba.
Mười lăm phút trước khi Dư Dao Dao về nhà.
Kết quả vòng 1 Dư Dao Dao xếp hạng nhất.
Bánh bao nhỏ nhìn thấy rõ ràng.
Ba và bé cá cược, ba thua, bé thắng!
Thẩm Nghị Sùng ngẩn ra: "Ừ!"
"Mẹ có đói bụng không? Chờ một chút nữa thôi, chú Nghê không cho mẹ ăn thịt, mẹ cứ lén ăn ở phòng ngủ, ba, làm phòng thủ."
Bánh bao nhỏ tri kỷ an ủi Dư Dao Dao, còn lấy tay nhỏ giúp cô xoa bụng.
Trước nay Dư Dao Dao chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy. Cô luôn là một thân một mình, thậm chí sau khi thành niên cũng không có bạn lữ.
Trong trí nhớ của cô, từ lúc mở ra trí óc, chưa từng có ai chăm sóc cô như vậy, dù là con người hay al2 đồng loại.
Trong lòng nóng hôi hổi, cảm động chết rắn!!!
Chờ Thẩm Nghị Sùng mặt không cảm xúc bưng bàn ăn đi vào thì nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con nhìn nhau đầy ấm áp, đôi mắt đều đỏ đỏ, ngay sau đó chuẩn bị ôm chầm cùng nhau khóc rống.
Mày nhíu chặt, đặt bàn ăn tới trên giường, kéo bánh bao nhỏ ra.
"Ba nhanh nhanh đút mẹ ăn cơm đi."
Thẩm Nghị Sùng:...
Mắt Dư Dao Dao sáng lên.
Hôm nay là chơi trò cosplay bệnh nhân sao? Vai này cô từng diễn ở trong đầu rồi, dễ ẹc!
"Chồng ơi... A..." Cô e thẹn mở miệng chờ đút.
Thẩm Nghị Sùng hít sâu một hơi, đè lại huyệt Thái Dương đang nhảy tưng, cà rưng, tưng tưng.
Bánh bao nhỏ đầy mặt chờ mong mà nhìn anh. Rốt cuộc anh cầm lấy cái muỗng, miễn cưỡng múc một muỗng cơm không, gương mặt đen đúa nhét vào trong miệng Dư Dao Dao.
"Muốn ăn thịt thịt cơ!"
"Ba, đừng chỉ lo đút cơm trắng, phải kèm theo thức ăn nữa, nhiều thịt vào, mỗi một muỗng chia đềdinh dưỡng, làm nó phong phú lên như vậy mẹ mới có sức đi làm kiếm tiền. À, ba nhớ đút canh nữa nha, coi chừng làm mẹ bị phỏng đó, ba phải thổi thổi cho nguội..."
"Ba, thịt quá lớn rồi! Cần phải xé nhỏ ra cho vừa miệng mới đút mẹ ăn được, miệng mẹ nhỏ lắm, bà đừng để mẹ mở to, miệng của mẹ bị đau thì sao!"
Đầu của Thẩm Nghị Sùng sắp nổ tung banh ta lông: "Con đút đi!"
Anh nhét chén cơm vào trong tay Thẩm Duệ bánh bao.
Bánh bao nhỏ bĩu môi.
Nếu không phải tay chân bé ngắn, còn lâu mới để ba làm.
"Ba, vợ rõ ràng là do ba muốn cưới. Bây giờ cưới về ba không hầu hạ thì ai hầu hạ?! Vợ của ba, ba lo đi!"
Thẩm Nghị Sùng:...
Dư Dao Dao không nhịn được, trực tiếp cúi người chôn mặt vào gối, cười đến bả vai run run.
"Ba nhìn đi, mẹ bị ba làm đau lòng khóc rồi kìa!" Bánh bao nhỏ khiển trách nhìn ba mình.
Thẩm Nghị Sùng:...
Đột nhiên không muốn nói chuyện với con trai và rất nhanh, anh nhanh chóng cảm thấy độ ấm trong phòng có chút cao. Dư Dao Dao được anh đút từng muỗng, đôi mắt ngấn ngước ngày một nhiều.
Ánh mắt nhìn anh ướt dầm dề, bên trong lại tràn ngập tình cảm, vô cùng gợi tình.
"Chồng ơi, em còn có thể ăn thêm một chén nữa ~" Dư Dao Dao ưỡng bộ ngực no đủ, mở ra miệng nhỏ, hàm răng cắn cái muỗng trong tay anh không bỏ.
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng run rẩy: "Hết rồi... Bỏ ra!"
Dư Dao Dao đáng tiếc mà thở dài nhưng cô cũng đã thấy đủ, cũng không hề khó xử anh, mau chóng ôm chăn lăn lăn ở trên giường thành một con sâu lông.
"Hôm nay em thật là hạnh phúc quá đi ~" Ở trên giường xoắn tới xoắn lui, lăn qua lăn lại. Hoàn toàn phóng thích máu lười trong xương cốt của mình.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ nóng lòng muốn thử, bé cũng muốn lăn vòng vòng trên giường giống mẹ.
Kết quả, bé bị Thẩm Nghị Sùng một tay khiêng lên: "Thẩm Duệ, bài tập nhà trẻ hôm nay con còn chưa có làm xong."
Thẩm Nghị Sùng cảm thấy từ hôm nay trở đi, cần thiết tách hai mẹ con này ra một chút. Mỗi ngày cấm họ tiếp xúc vượt qua ba tiếng, nếu không trái tim của anh chỉ sợ sắp bị tức đến ngưng đập.
Dư Dao Dao ăn uống no đủ, tắm rửa một cái, sau đó vui vui vẻ vẻ cởi sạch ngủ một giấc đầy thỏa mãn.
Chờ ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện thứ nhất cô làm chính là kiểm tra số lượng fans của mình. Vừa thấy, cô kinh hỉ mà từ trên giường ngồi dậy.
Từ 130 ngàn, tăng tới 210 ngàn. Chỉ một đêm, tăng 8 ngàn fans!
"Dịch Dịch bé bỏng, hôm nay chị cũng muốn đoạt lấy vị trí thứ nhất, mỗi ngày đều nhất định đoạt lấy!" Trên đường đi đến đài truyền hình, Dư Dao Dao tràn ngập ý chí chiến đấu, bộc phát ra tình cảm mãnh liệt cùng động lực mà xưa nay chưa từng có.
Nghê Dịch cũng cười đến không khép miệng được: "Cả đêm thôi mà số phiếu của chị đều bay lên nhanh như hỏa tiễn. Tuy rằng có chút bình luận không tốt nhưng có người chú ý chính là bước đầu tiên. Tiếp theo sau, chúng ta lại dùng thực lực làm sáng tỏ."
Trên mạng còn có không ít bình xịt, nói cô diễn quá lố, ăn có miếng khoai tây chiên mà khoa trương như vậy... Vân vân... Nói cô giả dối, làm ra vẻ, ôm đùi kim chủ, đủ loại tiếng mắng cũng may, tuy chê khen nửa nọ nửa kia nhưng nhờ vậy lượt chú ý lại là hàng thật giá thật dâng lên như nước.
"Hôm nay chúng ta không dùng Nhạc Sĩ làm đạo cụ, cũng có thể đạt được thứ tự tốt, chính là đánh bọn thẳng vào mặt bọn người kia!" Bây giờ Nghê Dịch cũng có đủ lòng tin.
"Chị đại, cố lên!" Anh nói xong nhanh chóng lấy kịch bản ra tới.
"Dựa theo kết quả ngày hôm trước, hôm nay cũng chỉ còn lại có 68 thí sinh. Trận thứ hai sẽ có giám khảo và khán giả đến hiện trường, sau đó tất cả đều bình chọn tại chỗ. Chị đại, lúc biểu diễn tại hiện trường chị đừng có sợ, cứ coi khán giả như phông nền đi, đừng chú ý nhiều."
Dư Dao Dao nhìn gương, tô son, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cô xuất hiện ở chương trình vẫn sáng mù một đống nhiếp ảnh gia.
Hôm nay, trước khi cô ra cửa, bị bánh bao nhỏ Thẩm Duệ mãnh liệt yêu cầu mặc vào một cái áo khoác rắn chắc giữ ấm, cái áo hình bánh mì rộng thùng thình lượng màu tím, mặc ở trên người cô không chỉ không hiện ra mập mạp quê mùa khó coi. Ngược lại càng hiện lên dáng người cô thon dài nhỏ xinh, đội thêm cái nón len cùng với giày dây thắt cao tới đầu gối, giống như là người mẫu đi ra sàn diễn chữ T, tự thân mang theo thần thái.
Lễ phép chào hỏi anh em nhiếp ảnh gia, Dư Dao Dao nhanh chân đi vào phim trường.
"Anh Trịnh." Thấy camera man ngày hôm qua, cô cười tươi chào hỏi.
Ân tình món canh đến chết không phai.
"Cho anh một hộp pudding nhỏ, nhãn hiệu này ăn rất ngon." Buổi sáng cô cố ý mang từ trong nhà ra tới, thứ tốt phải chia sẻ lẫn nhau.
Ông anh camera man thành thật đỏ mặt lên, vội nói tiếng cảm ơn.
Mà Dư Dao Dao thực mau đi chung với Nghê Dịch đến chào hỏi trợ lý đạo diễn, nghiêm túc mà nghe quy tắc thi đấu hôm nay.
"9 giờ sáng sẽ chính thức bắt đầu quay trận thứ hai."
"Quy tắc rất đơn giản, thí sinh dựa theo thứ tự, tự lựa chọn đạo cụ biểu diễn. Mỗi một đạo cụ ban tổ chức đều có một đề tài biểu diễn khác nhau, thời gian cho mỗi người chuẩn bị là mười lăm phút."
Trợ lý đạo diễn giải thích: "Còn có vấn đề gì nữa không?"
"Đạo diễn?!" Mạnh Hân Nhiễm đột nhiên nhấc tay.
"Xếp hạng đầu sẽ được ưu tiên lựa chọn trước sao?" Cô yên lặng nhìn thoáng qua Dư Dao Dao đứng ở bên cạnh, tay giấu ở áo khoác nắm đấm.
"Tôi có ý kiến! Quy tắc này không có lợi cho những người mới, ngày hôm qua có rất nhiều người mới có thực lực nhưng đều bởi vì lượt bình chọn và lượt view không đủ, xếp hạng lót đế. Tôi nghĩ hẳn là nên cho họ một cơ hội công bằng lội ngược dòng."
Hiện trường có rất nhiều người đều nhìn về phía cô ta.
Có cảm kích, cũng có kinh ngạc, cũng có đứng yên lặng quan sát. Nghê Dịch đứng phía sau lại là biểu tình cứng đờ.
Giây tiếp theo, Mạnh Hân Nhiễm đứng dậy, cười ngọt ngào khiêm tốn với toàn thể thí sinh cùng nhân viên hiện trường: "Tôi nguyện ý nhường ra ưu đãi vị trí thứ hai, tôi có thể là người lựa chọn cuối."
"Chị Nhiễm!"
"Chị thật sự là người tốt!"
"Chị Nhiễm, cảm ơn chị."
Rất nhiều thí sinh đội sổ, gần out đều đứng ra nói lời cảm ơn với cô ta.
Mạnh Hân Nhiễm lại lắc đầu: "Không có gì, mọi người đều bắt đầu từ con số không, tôi biết nổi khổ của mọi người. Không có bối cảnh, không có hậu trường, chỉ có thể dựa vào bản thân tạo ra một con đường, liều mạng bắt lấy mỗi một cơ hội."
Cô nói đến nơi này thì cười một cái... Ánh mắt giống như gái ngoan nhà kế bên, nhìn sang Dư Dao Dao: "Chị Dư, chị nói đúng không?"
Nghê Dịch lập tức trừng to mắt.
Đậu phộng, đây là thứ mà người đời gọi là trà xanh kỹ nữ lai hoa sen trắng?!
Anh muốn mắng người!
Bản thân tạo cảm tình với người khác, thuận tiện châm chọc chị đại nhà anh là dựa vào chồng, dựa tài nguyên mới leo lên vị trí bây giờ.
Má nó, chiêu này quá độc!
"Chị Dư, chị đứng đầu, cho nên chị lựa đạo cụ đầu tiên đi, em lựa sau cùng." Biểu tình trên gương mặt ưu nhìn của Mạnh Hân Nhiễm tràn đầy cung kính, tuy nhìn không thấy tí khác thường nào nhưng Nghê Dịch thật sự sắp ói ra máu.
Đây là chơi hạ cấp bậc!
Cô ta tự đứng ra nhường quyền ưu tiên vị thứ hai, chị đại nhà anh không nhường, vậy chẳng khác gì hạ thấp mặt mũi chị đại nhà anh trước mặt mọi người!
Nếu họ thua trận này, chính là mặt trong mặt ngoài đều thua. Tuy nhiên, nếu họ nhường ra vị trí thứ nhất thì sẽ mất đi ưu thế có sẵn, chọn đồ thừa.
Hệ số khó khăn thẳng tắp bay lên. Ưu thế vòng loại mất hết không còn sót lại chút gì.
Nếu bởi vậy bị out, cũng sẽ không có ai cảm kích, chỉ cảm thấy chị đại nhà anh hùa theo Mạnh Hân Nhiễm, sĩ diện mới nhường ra tới, cuối cùng kỹ không bằng người, còn bại lộ bản chất ôm đùi kim chủ leo lên cao.
Sắc mặt Nghê Dịch khó coi, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Đang hoang mang lo sợ, lại nghe thấy một giọng thanh nhuận vang lên.
"Tiểu Nhiễm, em đánh vỡ quy tắc của chương trình sẽ gây rắc rối cho ban đạo diễn."
Trịnh Đại Kiếm mặc quần hip-hop áo hoodie, chủ động đứng dậy: "Em vẫn là nghe đạo diễn đi, cho dù là đạo cụ, hay là vị trí, đều dựa theo quy tắc của chương trình. Em đừng khiến mọi người khó xử."
Trịnh Đại Kiếm, xếp hạng thứ ba, là công ty giải trí đối thủ. Không ngờ sẽ đứng ra nói chuyện.
Nghê Dịch may mắn âm thầm lau mồ hôi.
"Anh Đại Kiếm, anh có ý gì, chẳng lẽ em là vì bản thân mình sao?" Sắc mặt Mạnh Hân Nhiễm khẽ thay đổi.
"Đúng vậy, chị Nhiễm là vì chúng em."
"Đúng vậy, chắc anh Đại Kiếm không muốn hạt bét đâu ha?"
"Em đồng ý với cách nói của chị Nhiễm, em cũng nguyện ý nhường ra vị thứ năm."
"Em nhường ra vị trí thứ bảy!"
Vô số người đứng lót đế nhưng lại chỉ có năm sáu người đồng ý nhường, họ đứng về phía Mạnh Hân Nhiễm.
Tổ ê-kíp không thể không họp khẩn cấp: "Vậy biểu quyết theo đầu người đi. Đồng ý thì đứng bên trái, không đồng ý thì đứng bên phải."
Chương trình càng xảy ra nhiều xung đột ngoài ý muốn, càng phù hợp nhu cầu chế tạo đề tài chương trình thực tế, đạo diễn thấy vậy vui mừng ra mặt.
Trong chốc lát, cơ hồ tất cả mọi người đều đứng về phe Mạnh Hân Nhiễm, hoặc là đứng trung lập. Chỉ có Khâu Đại Kiếm và Dư Dao Dao, còn có một cô gái có chút khẩn trương đứng chung một chỗ.
Cô gái xếp hạng 46 là Triệu Tiểu Manh cũng là người ngày đó Dư Dao Dao đổi số.
Triệu Tiểu Manh nhìn thấy tất cả đều đứng bên kia, sắc mặt cũng có chút trắng. nhưng nhìn thoáng qua Dư Dao Dao, cuối cùng bước chân vẫn là cứng đờ không có di động.
"Ok như vậy nghe theo đa số, đảo ngược thứ tự chọn đạo cụ."
Tổ ê-kíp ra kết luận.
Dư Dao Dao vô cùng bình tĩnh, nói: "Tôi không sao cả."
Trên thực tế, cô vẫn đứng ở chỗ cũ, hoàn toàn là không di chuyển chút nào.
Lười nhấc chân nha, ha hả.
Trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Hân Nhiễm muốn phun lửa nhưng lại chịu đựng kiềm chế, ngẩng đầu lên vẫn là vẻ mặt ngọt ngào: "Chị Dư, thật là rộng lượng."
Dư Dao Dao nhún vai, cô nhìn mọi người đứng xung quanh Mạnh Hân Nhiễm, tiếc nuối lắc lắc đầu, làm tất cả đều giật mình ngạc nhiên.
"Có vài người đại khái không biết phương pháp đi săn của thú dữ." Cô nói nói, cười khẽ.
"Mạnh như chúa tể sơn lâm, lúc đi săn cũng luôn có kiên nhẫn, mai phục ở trong bụi cỏ phía sau cây cối, chờ đợi con mồi mà hôm nay nó nhìn trúng lơi lỏng kia một giây, mới nhào lên cắt nát cổ đối phương!" Dư Dao Dao nhấp môi, nụ cười xinh đẹp, ánh mắt như mùa xuân. Tuy nhiên, các thí sinh đứng xung quanh Mạnh Hân Nhiễm, lại cảm thấy lông tơ trên người đột ngột dựng đứng lên như trong nháy mắt, thực sự có sư tử hay con báo theo dõi họ.
"Trong thiên nhiên hoang dã, thả lỏng cảnh giác mới bị giết. Ăn luôn các ngươi, vĩnh viễn đều không phải công khai lộ ra răng nhọn ở trước mặt mọi người, mà là làm cho mọi người... Nới lỏng cảnh giác!"
Cô đảo mắt qua quân đoàn nam nữ trẻ tuổi.
Các thí sinh đứng phía bên kia nháy mắt run rẫy, có chút nghi ngờ nhìn Mạnh Hân Nhiễm.
Ánh mắt tràn ngập cảm tình trước đó giờ đây biến thành trần trụi nghi ngờ.
"Chị Dư, chị đang nói cái gì vậy?" Sắc mặt Mạnh Hân Nhiễm thay đổi.
"Em chỉ là muốn tạo một hoàn cảnh công bằng cho mọi người thôi!"
"Ồ thì ra tổ ê-kíp không công bằng." Dư Dao Dao nghiêm trang gật đầu.
Mạnh Hân Nhiễm bỗng nhiên ngẩng đầu: "Không phải, em không phải ý này!"
Nếu không cãi, cô sẽ đắc tội rất nhiều đạo diễn.
Dư Dao Dao cười: "Vậy nếu tổ ê-kíp công bằng thì tại sao cô lại muốn đưa ra thay đổi quy tắc?"
Mạnh Hân Nhiễm cắn răng: "Em... Em..."
Nghê Dịch đứng phía ngoài, nháy mắt nắm tay, mặt béo kích động đến nở hoa.
Chị đại nói đúng, vả mặt con mặt dày không biết xấu hổ đó đi chị!
Trực tiếp nắm chặt mạch máu của bông hoa độc này, làm nó chết héo!
Thứ tâm cơ kỹ nữ!
"Em chỉ là muốn giúp mọi người..." Mạnh Hân Nhiễm lui ra phía sau một bước, lã chã chực khóc.
Lập tức, ánh mắt nghi ngờ của mọi người lại bắt đầu dao động lên.
Dư Dao Dao khẽ thở dài một tiếng.
"Chặc, có lòng tốt khiêm nhượng, vậy sao không trực tiếp rời khỏi? Ở chỗ này đều là đối thủ cạnh tranh, cô làm mọi người trước thả lỏng cảnh giác, xin hỏi có lợi cho ai vậy?" Nói tới đây, cô liếm liếm môi đỏ, ánh mắt lộ ra một chút ánh sáng yêu diễm hung ác.
"Cô làm như vậy, cuối cùng là giúp ai?" Một câu, khiến cho toàn hiện trường nháy mắt an tĩnh.
Người đứng gần Mạnh Hân Nhiễm, tốp năm tốp ba rời xa cô ta. Chỉ trừ bỏ mười người có vị trí cao, còn gắt gao đi theo cô ta, cuối cùng tất cả thí sinh đều cảnh giác mà lui ra phía sau một bước.
"Đạo diễn, chúng em có thể lựa chọn thêm một lần nữa được không?"
"Chúng em nghe theo tổ ê-kíp sắp xếp."
"Dạ, đúng vậy, chúng em không muốn nhường vị trí... Công bằng..."
Đây là gameshow!
Họ bị Dư Dao Dao nhắc nhở, nháy mắt nghĩ tới.
Đến lúc đó, khán giả thấy được trình tự mọi người chọn đạo cụ, nếu trình độ biểu diễn tương tự, vậy người cuối cùng chọn mà thắng, vậy chẳng khác nào chứng minh họ không có thực lực, nếu họ dựa theo tổ ê-kíp chọn đạo cụ trước sau theo trình tự thì sao?
Thậm chí, có phải sẽ bởi vì vị trí đầu nhường cho họ, làm khán giả có ấn tượng tốt, có khả năng sẽ tăng phiếu bầu hay không?
Còn họ, một khi thất bại, ngược lại sẽ bị khán giả mắng 'vị trí đã nhường, mà còn như vậy' đánh giá sẽ càng ác liệt. Đây hoàn toàn nhìn như dụ hoặc nhưng thật ra lại là bẫy rập với những thí sinh lót đế.
Tất cả mọi người đều cảnh giác.
"Mọi người không tin tôi?" Mạnh Hân Nhiễm cất cao giọng hơn nửa nốt. Thực mau cô ta hít sâu một hơi, mới cúi đầu điều chỉnh giọng nói.
"Là lỗi của tôi, tôi sai rồi, là tôi xen vào việc người khác." Mấy người mới ngu, thứ không bằng heo, ăn cháo đá bát! Cô chả cần nhắm vào loại sắp out như họ.
Người cô phải đối phó là Dư Dao Dao!
Mạnh Hân Nhiễm tức giận đến muốn hộc máu nhưng hoàn toàn không thể cãi lại.
Nói tổ ê-kíp không công bằng, cũng sai.
Nói tổ ê-kíp công bằng, cô xuất đầu làm chủ đổi vị trí sẽ càng bị người nghi ngờ.
"Thực xin lỗi, đạo diễn, là lỗi của em, em sai rồi!"
Mạnh Hân Nhiễm cắn răng khom lưng: "Em xin thu hồi đề nghị trước đó."
Dư Dao Dao cười khẽ: "Cô lãng phí không ít thời gian của chúng tôi, bây giờ đã 8 giờ 50 phút."
Một câu, làm tất cả mọi người ở đây xanh mặt.
Nhất là những người lót đế, lại một lần dời ánh mắt nhìn Mạnh Hân Nhiễm. Lần này, họ không chỉ có nghi ngờ, còn có oán hận và tức giận.
Đúng vậy, cứ như vậy một hồi, lãng phí thời gian chuẩn bị của mọi người.
9 giờ bắt đầu đầu phát sóng trực tiếp. Vốn dĩ, họ còn có thời gian để chuẩn bị, bây giờ thời gian còn lại không nhiều lắm. Đối với người mới tới nói, thời gian để tiến vào trạng thái diễn rất lâu, không bằng diễn viên chuyên nghiệp có kinh nghiệm như Mạnh Hân Nhiễm.
Tâm trạng của những người mới vào nghề bắt đầu trở nên không tốt, không khí giữa sân lập tức có chút giương cung bạt kiếm.
Ngay từ đầu, chỉ một đề nghị nhỏ mà Mạnh Hân Nhiễm thu hoạch được lượng cảm tình cao, lập tức biến thành bị mọi người cô lập.
Ngược lại, Dư Dao Dao nói thẳng lại làm mọi người đến gần hai bước.
Nghê Dịch đứng ở khu nhân viên, cố nén hét lên.
Chị đại, từ hôm nay trở đi, chị chính là thần tượng của em!
Sao chị của em có thể thông minh đến như vậy!
"Kết quả bình chọn không thể sửa." Tổ ê-kíp lại nói một trận.
"Nếu mọi người đã lựa chọn ở trước màn ảnh thì phải kiên trì. Ai cũng đều là người trưởng thành hết rồi, phải phụ trách hành vi của bản thân, máy đã khởi động không thể hối hận."
"Mỗi một lần quay, đều phải đối đãi hiện trường như đang phát sóng trực tiếp, mọi người phải phụ trách đến cùng với mỗi tiếng nói cử động của bản thân."
Dư Dao Dao không sao cả mà nhún vai" "Tôi OK."
Khâu Đại Kiếm thực mau cũng cười gật đầu: "Tôi cũng không ý kiến."
Triệu Tiểu Manh lập tức đồng ý theo.
Mà sắc mặt của những người khác thì đều rất khó nhìn.
Người hối hận đều là những thí sinh lót đế sắp out, bây giờ họ đã oán chết Mạnh Hân Nhiễm nhiều chuyện. Mà Mạnh Hân Nhiễm càng giống ăn trúng ruồi bọ, miệng ghê tởm muốn phun.
Quả táo đã bị hư thối hết một nửa, cô còn phải làm trò trước mặt nhiều người như vậy ăn hết nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại lên. Mặc kệ nói như thế nào, mục tiêu làm Dư Dao Dao thành người chọn cuối cùng cũng đã đạt thành!
Còn mức độ cảm tình của những vật hy sinh kia có hay không có đều không sao cả, đám vật hy sinh đó chú định không thể tồn tại trong giới này, hoàn toàn sẽ nhanh chóng biến mất!
"Dạ." Mạnh Hân Nhiễm cũng thuận theo ngoan ngoãn gật đầu.
Thực mau, trợ lý đạo diễn cho mọi người thời gian bổ trang và chỉnh sửa trang phục. Dựa theo thứ tự, thí sinh sẽ vào phòng chọn đạo cụ trước, sau đó tiến hành quay luôn.
Dư Dao Dao trực tiếp ngáp một cái vô cùng duyên dáng trước màn ảnh, nặn ra hai giọt nước mắt trong suốt.
"Vừa lúc, tôi ngủ trước một giấc đây."
"Ông anh camera, chừng nào đến lượt tôi, phiền anh kêu tôi dậy nha ~"
Nghê Dịch nghe xong, mặt béo lộ ra một biểu tình hết chỗ nói.
Chị đại ở trên xe ngủ chưa đã hả!
Buổi tối ngủ không được, chị ấy làm gì?
Khóe miệng run rẩy, bó tay chấm cơm.
Ừ, tuy có chút đen tối nhưng anh tin rằng cô bị ông chủ đè giường đến chấn động não là thật, hoạt động về đêm của hai người quá mức rồi, thật là không biết tiết chế mà!
*****
Các thí sinh liên tiếp dũng mãnh tiến vào khi phỏng vấn riêng, ban giám khảo cũng đã đến hiện trường.
68 thí sinh đều đã chọn xong đạo cụ. Toàn bộ đều quay trở về phòng phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người đều cầm đạo cụ trong tay, im lặng tìm kiếm linh cảm tiến vào thời gian chuẩn bị nhập diễn và Nghê Dịch chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn chị đại nhà mình vẫn còn vô tư nằm ngủ thơm ngào ngạt, nước miếng đều chảy xuống, sốt ruột đến bốc lửa!!!
Đảo ngược vị trí chọn đạo cụ, Dư Dao Dao hoàn toàn không có quyền lựa chọn, bởi cô là vị trí thứ nhất, giờ lại thành vị trí sau cùng.
Cuối cùng, trợ lý đạo diễn trực tiếp đặt đạo cụ duy nhất còn thừa lại ở dưới chân cô, anh không đành lòng đánh thức Dư Dao Dao đang ngủ say, ngủ như chết.
Camera man muốn đánh thức cô, làm cô thức dậy chuẩn bị đề tài biểu diễn, đặc tả hình ảnh cho cô, môi đỏ giật giật, âm thanh mềm như bông mà hờn dỗi một tiếng.
"Ưm, chồng à, đừng mà, em mệt lắm, lần sau nha... Cơm sáng anh cũng đút người ta ăn nha ~ Em muốn ăn pudding ngọt ngào, ô ô ô huhu, ăn rất ngon đó chồng ơi ~" Nói mớ, một dòng nước miếng trong suốt dọc theo môi đỏ của cô chảy xuống.
Camera man choáng váng, trợ lý đạo diễn cũng choáng váng, Nghê Dịch trực tiếp hoảng loạn: "Đạo diễn, đoạn này có thể edit cắt bỏ được không?"
"À... Tôi chỉ là trợ lý quèn thôi, tổng đạo diễn mới có quyền quyết định!"
Nghê Dịch gấp đến độ mồ hôi chảy ướt lưng.
Chị đại nhà anh không những nằm ngủ ở trước màn ảnh, còn chảy nước miếng kêu "chồng ơi" rồi còn đòi "đút cơm".
Thật sự muốn xỉu quách cho rồi, mất mặt quá chị đại ơi!
Nếu phát sóng đoạn này... Đừng nói chắc mặt ông chủ đổi màu còn nhanh hơn tắc kè, mà hành vi khác người này của chị đại cũng không có chút hình tượng thục nữ quý bà chủ nhà giàu chút nào...
Có nữ nghệ sĩ nào ngủ chảy nước miếng trước mặt bàn dân thiên hạ sao?
Nói sẽ trở thành người đẹp siêu cấp mang theo thần thái chị gái thần tiên đâu?
Trợ lý đạo diễn nghe lệnh tổng đạo diễn từ tai nghe, truyền lời, trực tiếp cự tuyệt: "Chương trình của chúng tôi lấy sự chân thật làm đầu. Cuối cùng có công chiếu hay không thì phải dựa theo ý của tổng đạo diễn."
Anh nói, liếc mắt nhìn Dư Dao Dao thiếu chút nữa ôm máy quay phim, tưởng nó là chồng yêu xoa nắn làm nũng, đỏ mặt ho nhẹ một tiếng.
"Cũng may là bà chủ nhà anh ngủ cũng còn rất đẹp, không xấu." Trợ lý đạo diễn vỗ vỗ bả vai Nghê Dịch an ủi.
Mặt Nghê Dịch xanh lè.
Chù má, đây là muốn công chiếu?!!!
Bà mụ nó! Ông chủ sẽ giết mình!
Có thể là do oán niệm của anh quá mạnh, trực tiếp đánh thức Dư Dao Dao đang ngủ trước màn ảnh.
Cô tỉnh lại, nhìn thẳng vào màn ảnh, mơ mơ màng màng chùi chùi nước miếng. Cái miệng nhỏ đỏ hồng căng bóng lại tràn ngập mọng nước, liếm liếm mép môi, lộ ra biểu tình đầy tiếc nuối.
Là mơ!
Tiếc quá!
Không có pudding ngọt ngào!
Không có chồng yêu đút ăn!
Thật đáng tiếc ~
Cô không nói gì nhưng ý nghĩ lại rành mạch viết ở trên mặt. Biểu tình này thật là chuẩn xác lại trực tiếp, làm người đứng xem liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Nghê Dịch lau mồ hôi.
5 năm trước, anh đi theo Dư Dao Dao, còn từng gấp đến mức đấm ngực dậm chân vì kỹ xảo diễn xuất ăn mày của cô, dạy cách mấy cũng làm không ra bất kỳ biểu tình gì trên gương mặt. Có điều, biểu cảm hôm nay của chị đại lại quá mức rõ ràng, trước mắt anh tràn ngập màu đen!
Chị đại của em ơi, rốt cuộc chị có biết bản thân mình đang ở đâu hay không vậy, có biết chị đang trong một cuộc thi hay không hay không?
Trời ơi, gấp chết anh rồi!
Lòng Nghê Dịch như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ đi vòng quanh.
Chỉ trong một giây, anh lại thấy chị đại nhà mình rốt cuộc chậm rãi thanh tỉnh như là thấy rõ ràng máy quay phim, nhớ tới hôm nay bản thân mình tới đây làm gì.
"Ồ la ~" Dư Dao Dao duỗi tay, nhìn màn ảnh cười tươi rói vẫy tay chào.
"A ô ~" Cô từ ghế dài chậm rãi bò dậy, duỗi cái eo lười, che miệng ngáp nhỏ.
Rõ ràng, đây là một động tác nhỏ bình dân không chút nào thu hút. Tuy nhiên, gương mặt nhỏ thon gọn và cơ thể mềm mại của cô ấy lại như thiên kim thời cổ đại, nhận được chịu dạy dỗ cẩn thận, động tác ưu nhã, bình dân mang theo chút quyến rũ, trong quyến rũ lại có một tia thanh triệt thuần khiết, lại có chút nghịch ngợm đáng yêu.
Ngay cả độ cong duỗi người của cô cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Anh Trịnh camera man lập tức nhạy bén tỏa định màn ảnh ở trên người cô.
Trợ lý đạo diễn càng cảm nhận được sự hấp dẫn của cô.
Trong toàn bộ căn phòng này, mọi thí sinh chuẩn bị nhập diễn, không khí khẩn trương, chỉ có mình cô là khác biệt, tràn ngập ánh sáng tươi mới.
Anh bước lên, mở miệng nhắc nhở: "Dư Dao Dao, đạo cụ của cô ở đây. Cô chỉ còn có nửa tiếng để chuẩn bị, cũng là người cuối cùng lên sân khấu."
"Đề tài là..." Anh đưa tờ giấy tới trong tay cô, ra mắt cho camera man. Anh Trịnh lập tức bắt được tín hiệu.
Đề tài này nhất định là có vấn đề, muốn quay màn ảnh đặc tả...
Nháy mắt, màn ảnh zoom gần, anh quay đạo cụ trong tay cô trước. Một cái gương đồng nhỏ bằng bàn tay, nhìn hơi cũ xưa cổ kính. Có điều, mặt gương lại là chia năm xẻ bảy.
"Vừa rồi có thí sinh không cẩn thận, làm rớt gương xuống đất." Trợ lý đạo diễn bình tĩnh mà nói, ánh mắt tia nhóm người Mạnh Hân Nhiễm, mắt hơi híp, có chút khinh bỉ.
Dư Dao Dao nháy mắt đã hiểu.
Những ngày không thể dùng ngôn ngữ câu thông, mỗi ngày cô đều nghiền ngẫm suy đoán suy nghĩ của nhân viên vườn thú.
Cô nháy mắt là có thể đọc hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của trợ lý đạo diễn.
Nhóm người Mạnh Hân Nhiễm lại kiếm chuyện tiếp!
Không, chính xác là kiếm chuyện với cô!
Cô ước lượng gương nhỏ, nhìn mặt kính nứt toạt, môi đỏ cong ra nụ cười đầy mê hoặc.
Cô chưa bao giờ biết sợ là cái chi chi.
Đã lâu không có chơi qua trò chém giết nơi hoang dã, chặc chặc.
"Đáng thương, cái gương nhỏ này thật đẹp, giờ đây lại tan tành như vậy." Dư Dao Dao liếm hạ làn môi có chút khô ráo, một đôi mắt ngập nước tỏa sáng.
Đây là lời tuyên chiến của mấy con nhóc đó trước rắn đẹp ngoan ngoãn cô đây.
Ok, rắn đẹp chấp nhận, không nuốt trọng đối thủ thề không làm rắn!
Thực mau, cô mở ra đề tài trước màn ảnh.
Mắt đẹp lập tức mở to.
《Đề tài biểu diễn: Hủy dung. 》
《 Đề tài yêu cầu: Cần thiết lợi dụng đạo cụ, tiến hành biểu diễn có lời thoại, dài năm phút đồng hồ 》
Anh Trịnh camera man thấy đề tài, ánh mắt nhìn Dư Dao Dao không khỏi thêm nhiều phần lo lắng.
Trợ lý đạo diễn thì cười tươi rói: "Chuẩn bị, bây giờ cô chỉ còn lại 28 phút."
Năm phút biểu diễn, mà đề tài lại trừu tượng như vậy, không có một chút tính tham khảo trong sinh hoạt, hoàn toàn là đề tài biểu diễn tự sáng tạo.
Cho chút thời gian làm chuẩn bị, thật sự là quá vội vàng.
Trợ lý đạo diễn nghĩ, bỏ thêm một câu: "Nắm chặt thời gian, vừa rồi cô ngủ đã phí rất nhiều, cũng sẽ không có ai tiếp viện nhắc nhở cô."
Tuy nhiên, anh vừa dứt lời, trước màn ảnh, Dư Dao Dao lại không lộ ra bất kỳ biểu tình kinh hoảng thất lễ nào, ngược lại là nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp.
"Hủy dung? Đạo diễn, mấy người ghen ghét dung mạo xinh đẹp của tôi đến như vậy sao?" Cô vươn ngón tay ngọc, chậm rãi vuốt ve da mặt trắng nõn bóng loáng như trứng gà lột xác của mình.
"Mấy người... Thật là xấu xa quá đi nha." Cô dùng ánh mắt ngập nước ướt dầm dề nhìn trợ lý đạo diễn chớp chớp, tràn ngập ánh sáng ẩm ướt.
Giống như là một con nai con ăn cỏ mà sống vô cùng ngây thơ nhưng lại bị sói xám xuống tay gặm mất.
Trợ lý đạo diễn hốt hoảng lui ra phía sau một bước: "Không, không có!"
Tại sao anh lại có cảm giác bây giờ anh chính là con sói xám đáng chết kia?!
"Vậy cô chuẩn bị đi, tôi đi về khu sân khấu đây!" Trợ lý đạo diễn trực tiếp chạy trốn.
Anh Trịnh camera man khiêng máy quay nhìn bóng dáng chạy trối chết của trợ lý đạo diễn hết chỗ nói rồi, còn Nghê Dịch thì hãi hùng khiếp vía khi nhìn thấy đề tài biểu diễn, cảm thấy chị đại thật là nói cái gì cũng đều dám nói.
Từ lúc bị bể đầu, trình độ tự luyến của chị ấy bay lên mười mấy bậc thang so với quá khứ.
Dư Dao Dao không ngủ nữa, bò dậy, cầm gương nhỏ đi tới trong một góc. Nhìn gương mặt mình trong mặt kính bể nát, bắt đầu một người lẳng lặng suy nghĩ.
Những người khác đều chuẩn bị nửa tiếng, một vài người tương đối có kinh nghiệm, đã bắt đầu nhập diễn. Nửa tiếng sau, ai ai cũng lặp lại tìm kiếm cảm giác để nhập diễn, hơn nữa gia tăng kết nối với nhân vật, cùng với tự biên ra lời thoại.
Nghê Dịch không thể đi vào chỉ dẫn nhưng toàn bộ quá trình, ánh mắt của anh đều khẩn trương tập trung ở trên người Dư Dao Dao.
Những thí sinh khác đều đã chuẩn bị xong, thậm chí gia nhập thành nhóm xem xét kỹ thuật lẫn nhau. Chỉ có Dư Dao Dao, giờ phút này ngồi xếp bằng ở trong góc, ngồi thiền như sư thầy, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương.
Anh Trịnh camera man khiêng máy quay, chậm rãi đến gần.
Hủy dung, đối với phái nữ tới nói, là một tin dữ động trời.
Theo suy nghĩ của anh, hẳn là yêu cầu người có kỹ xảo diễn xuất cao siêu mới có thể biểu diễn ra sự đau khổ, phẫn nộ, xấu hổ của một người con gái bị hủy dung.
Mà đối với người có diên mạo xinh đẹp hoàn mỹ như tiên trên trời như Dư Dao Dao, đả kích phải tăng gấp mấy lần so với người thường.
Đương nhiên, khó khăn cũng càng lớn.
Anh cũng rất tò mò, thực lực chân chính của nữ diễn viên xin canh của anh, lại tặng bánh pudding cho anh này, rốt cuộc như thế nào.
Ngày hôm qua anh trở về lục soát bình luận trên mạng, cũng biết danh tiếng ở giới giải trí của cô vẫn luôn rất kém.
Chỉ là, anh cảm thấy những tiếng mắng đó quá phù du, không thực tế. Làm camera man của nhà đài, anh quay rất nhiều nghệ sĩ, chỉ có mình Dư Dao Dao là có cảm giác màn ảnh tuyệt đẹp nhất, cũng là người có sức sống nhất.
Vị bà chủ nhà giàu này, không chỉ có lên hình đẹp, hơn nữa trên người cô có một loại đặc sắc quyến rũ hồn nhiên đầy tự nhiên.
Rất khó nói rõ ràng đặc sắc là cái gì nhưng tự bản thân cô đã mang theo một loại thu hút, khiến toàn bộ ánh mắt đều tập trung đến trên người cô, sau đó sinh sôi dính chặt, rốt cuộc không thể dời ánh mắt khỏi người của cô.
Loại tính chất đặc biệt này, không hề nghi ngờ là chỉ thuộc về đẳng cấp siêu sao mới có.
Anh rất xem trọng cô.
Anh lặng lẽ kéo gần màn ảnh, phát hiện giờ phút này cô cũng không phải là không có chút biểu tình nào. Môi của cô vẫn luôn nhẹ nhàng chuyển động.
Chỉ có cẩn thận quan sát, mới có thể phát hiện, hình như cô đang niệm mãi cái gì đó.
Anh Trịnh tò mò đến gần hai bước, dựng lỗ tai.
"Mình thật đẹp, đẹp đến yêu tinh còn phải ghen tỵ. Trời ơi, tại sao mình có thể đẹp đến mức ông trời không thể không bày mưu hãm hại mình, đẹp đến đạo diễn đều ghen ghét, đẹp đến mức đã không có nơi dung thân?"
Môi đỏ căng mọng của cô lúc đóng lúc mở, gương mặt xinh đẹp nhìn gương, cảm thán phát ra từ sâu trong linh hồn: "A, ngay cả gương cũng nát, trời ơi, ngay cả gương cũng không thể thừa nhận dung mạo xinh đẹp của mình... Ái chà, cái thế giới này thật là tàn khốc làm sao..."
Anh Trịnh khiêng máy quay phim hóa đá tại chỗ, anh thậm chí muốn xoa lỗ tai, nghi ngờ có phải bản thân nghe lầm không. Cô ấy đang nói gì?
Anh Trịnh nuốt nước miếng, zoom ống quay nhắm ngay gương mặt nhỏ của cô. Chỉ thấy, trong mắt cô hàm chứa nước, xác thật đều phản ngược ra dung mạo xinh đẹp của bản thân.
Úi cha, tam quan của anh cũng muốn tan nát rồi!
Nghê Dịch đứng xa nên nghe không được.
Giờ phút này, còn vì chị đại nhà mình biết luyện tập lời thoại mà vui vẻ.
"Chị Dư, em xem trọng kỹ thuật của chị lắm nha." Mạnh Hân Nhiễm thực mau tới chào hỏi, còn đoạt một nửa màn ảnh của cô.
Và dường như Dư Dao Dao không nghe được, vì cô vẫn đắm chìm trong tự luyến của bản thân, đang chìm trong thế giới riêng của mình, trong mắt cô chỉ có dung mạo tuyệt đẹp của mình, nơi nào còn bao dung gương mặt của người phụ nữ khác ngoài bản thân.
Mạnh Hân Nhiễm khẽ cắn môi, chỉ có thể biểu hiện ra xấu hổ trước máy quay, quay lưng rút lui.
"Chị Nhiễm, yên tâm đi, đợi lát nữa chờ cô ta lên sân khấu sẽ có trò hay để xem!"
"Đúng vậy, cô ấy chỉ là một bà chủ nhà giàu, không ở nhà giúp chồng dạy con, tới nơi này diễn cái gì? Nhìn cô ta xấu mặt đi thôi!"
Mạnh Hân Nhiễm khóe miệng khẽ nhếch, ngăn cản người bên cạnh: "Đừng nói nữa, mau chuẩn bị đi."
Trong ánh mắt của cô ta lóe lên ánh sáng châm chọc đầy hung ác.
Đạo cụ hư hỏng.
Đề tài lại khó.
Thời gian chuẩn bị không đủ.
Cô muốn nhìn thử, lúc này đây, bác gái này sống sót như thế nào!
Nửa tiếng sau, trợ lý đạo diễn xuất hiệ, không khí càng khẩn trương.
"Dựa theo thứ tự vừa mới nãy, mọi người đồng loạt lên sân khấu."
"Tôi gọi tên người nào, người đó nhanh chóng lên sân khấu, nắm chặt thời gian."
"Số 68, Lục Thanh Y, lên sân khấu!"
"Số 67 chuẩn bị!"
Vừa đọc số xong, mọi người đều há hốc miệng.
Nhóm người đội sổ càng căm giận mà nhìn Mạnh Hân Nhiễm, thật là khen ngược, họ gần out, vậy mà lại là người lên sân khấu trước.
Những người chọn đạo cụ trước chính là những người xui xẻo nhất!
Thời gian biểu diễn của mỗi người chỉ có năm phút đồng hồ, người cuối cùng biểu diễn sẽ được gia tăng bao nhiêu thời gian chuẩn bị...
Mạnh Hân Nhiễm... Cô quả nhiên là đưa ra điều kiện có lợi cho bản thân mình nhất.
Mọi người lập tức cùng chung kẻ địch mà trừng cô ta.
Nếu nói, vừa mới chỉ là nghi ngờ, vậy bây giờ chính là chắc chắn trăm phần trăm!
Tiểu hoa đán mang theo lượt view này thật là quá có tâm cơ!
Hết chương 20
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.