Chương trước
Chương sau
Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Mạnh Hân Nhiễm nghe thấy quy tắc cũng bị chấn động, máu trên mặt lập tức chảy sạch.
"Đạo diễn, có phải anh nhớ sai rồi hay không? Chúng em..." Cái này rất khác với suy đoán của cô. Bây giờ, toàn bộ thí sinh đều tràn ngập địch ý đối với cô, mà Dư Dao Dao lại đạt được lòng người.
Trợ lý đạo diễn vung tay lên: "Số 68, động tác nhanh lên! Đây đều là do mấy người tự mình đồng ý chấp nhận! Chậm trễ thời gian lên sân khấu thì sẽ làm thời gian biểu diễn ngắn lại thôi!"
Anh ta nói như vậy, càng giúp Mạnh Hân Nhiễm kéo thù hận hơn. Trước khi trợ lý đạo diễn rời đi, ánh mắt lại nhìn Dư Dao Dao đang ngồi trong một góc, mang theo vài phần ngạc nhiên.
Vừa rồi, anh mới nhận được lệnh của tổng đạo diễn. Tổng đạo diễn muốn cho Dư Dao Dao diễn sau cùng, cho cô ấy đầy đủ thời gian, muốn vớt vát cô ấy sống sót đến phút cuối cùng.
"Có tranh luận, có bối cảnh, tự mang đề tài. Bề ngoài xuất sắc, tính cách không nắm bắt, tổng lại, có lưu lượng."
Tổng đạo diễn đánh giá cô ấy rất cao. Chương trình thực tế thì phải có một hai quả bom đề tài hấp dẫn khán giả, mà cô ấy lại đạt được sự duy trì của nhà tài trợ, đạo diễn nhất định là muốn chú ý quay riêng mình cô ấy.
Nếu không ngoài dự kiến, sản phẩm cuối cùng cô ấy sẽ chiếm rất nhiều màn ảnh trong một tập. Trợ lý đạo diễn rất rõ ràng, tại đây, ai mới là người đáng giá để anh lấy lòng.
Nhìn sang bên kia, anh thấy Nghê Dịch mồ hôi đầy đầu, cười cười với anh ta.
Nghê Dịch bị nụ cười của anh ta làm sởn gai óc.
Trợ lý đạo diễn có ý gì?
Chu choa má ơi! Anh chà xát cánh tay, cảm thấy kỳ lạ sao sao ấy.
Nghê Dịch nhìn Dư Dao Dao ngồi chồm hỗm trong góc cũng sốt ruột gần chít, dứt khoát đi ra sân khấu trước, nhìn xem mấy thí sinh khác biểu hiện.
Thật ra là muốn nhìn thấy người khác thi rớt, gia tăng thêm sự tin tưởng cho bản thân. nhưng không ngờ, một hai thí sinh đều biểu diễn thuận lợi, từ đầu tới đuôi đều trơn tru, không có vấn đề gì lớn. Thậm chí ngay cả giám khảo cũng đều khen ngợi khích lệ, chưa nói một câu nói nặng nào.
Nghê Dịch càng xem, trong lòng càng bồn chồn.
Hôm nay sẽ phải out hai mươi thí sinh. Không biết hôm nay chị đại nhà anh có trụ được không nữa? Nếu xảy ra sai lầm thì nhất định xong đời.
Nghê Dịch tới tới lui lui qua lại phía dưới sân khấu. Thời gian lo âu, bay nhanh mà qua. Nghê Dịch còn đang tự hỏi, liệu họ còn có phần thắng hay không thì phát hiện Mạnh Hân Nhiễm đã lên sân khấu.
"Xin chào mọi người, đề tài hôm nay của em là gọi điện thoại. Đạo cụ chính là di động."
Nghê Dịch thở dài.
Mạnh Hân Nhiễm dính vận cứt chó sao?
Đối với diễn viên tới nói, đạo cụ càng thông dụng, càng dễ dàng biểu diễn. Bởi vì đây là vật dụng thường ngày, có thể biểu diễn ra hồn, chỉ cần mở ra trí tưởng tượng người đầu dây bên kia là được.
Anh nghĩ một hồi, quả nhiên nghe được Mạnh Hân Nhiễm lưu loát tự nhiên mà lại rõ ràng, bản lĩnh biên ra lời thoại.
"Anh hai, em thật sự, thật sự, đoạt được vai nữ chủ?! Có phải anh gạt em hay không..." Biểu tình cảm xúc mừng như điên, trực tiếp phản ánh ở trong giọng của cô.
Cho dù không nhìn hình ảnh, đều có thể cảm nhận được hạnh phúc mãnh liệt của nhân vật, rõ ràng cô ta cảm nhận được nội dung biểu diễn.
Nhận được thử kính thông qua điện thoại.
Nghê Dịch nhíu mày nhìn về phía sân khấu. Biểu cảm cũng không có bất kỳ sơ hở gì, hiển nhiên là cô ta đã chân chính trải qua chuyện này, cho nên tác phẩm biểu diễn ra, hoàn toàn là hạ bút thành văn. Giờ phút này, trên mặt của cô gái hiện lên biểu cảm không dám tin tưởng xen lẫn hạnh phúc.
Miệng nhỏ mấp mấy, hai mắt tỏa ánh sáng, thậm chí còn kích động nhéo nắm tay, nhảy hai cái tại chỗ. Chuyện này đối với diễn viên đã từng đóng qua mấy bộ phim như Mạnh Hân Nhiễm tới nói là không hề có khó khăn.
Quá dễ dàng!
"Cái gì, anh còn có một tin tức xấu nói cho em?" Giọng điệu hạnh phúc của Mạnh Hân Nhiễm lại lập tức biến đổi.
Nghê Dịch giật mình ngạc nhiên, giây tiếp theo bỗng vang lên âm điệu nghi ngờ: "Bà nội, bà nội... Làm sao vậy?! Anh hai, anh nói đi! Bà nội làm sao vậy?!"
Nghê Dịch lập tức mẹ nó.
Một cuộc điện thoại, cô ta trừ bỏ hạnh phúc, còn diễn đau buồn, vui buồn kết hợp tình cảm phong phú, thêm điểm là cái chắc.
Chờ cô ta cúi người chào, mọi người mới chợt tỉnh, nhiệt liệt vỗ tay.
"Nhiễm Nhiễm, vạn tuế!"
"Nhiễm Nhiễm cố lên!"
"Bé cưng, bay lên!"
Thật nhiều fans đều ở hiện trường, kích động phe phẩy bảng tên đèn thần tượng của mình.
Ban giám khảo cũng đánh giá rất cao.
"Kỹ thuật biểu diễn của em rất tốt, tôi cho rằng không có chỗ nào cần thay đổi." Giám khảo hôm nay là đạo diễn lớn Chu Cầu.
"Bởi vì rất chân thật, không có bất kỳ nơi nào mất tự nhiên, toàn bộ quá trình đều làm tôi rất chú tâm."
Diễn viên gạo cội Thiệu Khanh ngồi bên cạnh cũng đánh giá: "Tình cảm đầy đặn, biểu cảm đều rất rõ ràng, trước mắt là người có lối diễn xuất sạch sẽ nhất ngày hôm nay."
Nghê Dịch thở dốc vì kinh ngạc.
Đây là đánh giá tốt nhất hôm nay, quả nhiên Mạnh Hân Nhiễm không đơn giản. Tuy rằng chán ghét nhưng người ta lại có thực lực nha!
Nghê Dịch lo âu mà nhéo nắm tay, nhìn kết quả thi đấu của Mạnh Hân Nhiễm, nghe được MC mời Dư Dao Dao lên sân khấu. Nhìn cửa sân khấu, Nghê Dịch hít sâu một hơi làm thông cơ tim.
Ở chân chính biểu diễn sân khấu thượng, có khi dung mạo xinh đẹp ngược lại là một loại lớn nhất trí mạng khuyết điểm. Rất nhiều nhân vật, không những không cần dung mạo xinh đẹp, ngược lại còn bởi vì quá mức mắt sáng bề ngoài, cùng nhân vật bản thân không hợp nhau.
Nghê Dịch mới vừa nhìn đến mấy anh chàng đẹp trai diễn nhân vật bình thường, ngược lại bởi vì hành động quá mức chơi ngầu, biểu tình làm quá, đóng vai người đàn ông trung niên dân văn phòng mà làm như công tử đẹp trai con nhà giàu, khiến hiệu quả bắn ngược lại.
"Cô ấy biểu diễn chính là đề tài hủy dung, haiz, lúc này lớn lên quá đẹp thật đúng là một vấn đề!"
Lòng Nghê Dịch có chút sốt ruột.
Trong lúc anh lo lắng đề phòng thì Mà Dư Dao Dao lại ưu nhã xinh đẹp rực rỡ... Bị nâng lên sân khấu.
Nghê Dịch vừa thấy, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Dưới sân khấu chỉ thấy sườn mặt của cô ấy, lúc này cô đang nhắm mắt ngủ say, tóc lại thẳng lại dài, hơi uốn cuộn sóng được xõa tung. Sấn gương mặt nhỏ càng tinh xảo chỉ lộ ra một bên mặt, ngũ quan càng đẹp đến mức làm anh có chút hãi hùng khiếp vía.
Nghê Dịch lập tức hỏng mất.
Đề tài diễn hủy dung đó, vậy mà chị ấy còn lên sân khấu với tạo hình đẹp đến kinh động linh hồn đó là sao?!
Chuyên viên trang điểm đâu, không biết trang điểm hả?!
Không những vậy còn nằm bẹp bị nâng lên sân khấu là sao?!
Chị đại, chị lại ngủ nữa rồi hả?!
Đây là nơi thi đấu đó chị, không phải ở nhà đâu?!
Mắt Nghê Dịch tóe lửa, đứng ngồi không yên.
Hôm nay chị đại nhà mình như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, chắc chưa tới một tiếng nữa sẽ có mặt trong dàn hot search của Weibo và Douyin rồi.
Dư Dao Dao thực mau đã được nhân viên nâng tới giữa sân khấu. Tất cả mọi người tại hiện trường đều cứng họng. Sau đó vang lên âm thanh cười nhạo, âm thanh thảo luận. Hiển nhiên tất cả mọi người đều giật mình khi nhìn thấy cô nằm trên sân khấu và rất nhanh, người đang nằm trên sân khấu hơi chuyển động cơ thể giật giật.
Miệng nhỏ nhấp nhấp, hai mắt mông lung như là từ trong cơn mơ vừa mới tỉnh. Cô còn duỗi tay chùi nước miếng tại khóe miệng, chọc khán giả tại hiện trường cười vang lên. Sau đó, cô vươn tay sờ sờ dưới gối đầu, lấy ra một cái gương nhỏ.
Cẩn thận si mê nhìn nhan sắc chiếu ngược của bản thân trong gương nhỏ, tuy vừa mới tỉnh ngủ nhưng gương mặt của cô lại rất xinh, đẹp không tì vết.
Phóng to trên màn hình, biểu tình mười phần trầm mê với chính dung mạo của mình.
Tự luyến hiện ra rõ ràng.
Soi hết bên trái tới bên phải, từ lông mày, đến lông mi dài cong, lại đến đôi mắt ngập nước xinh đẹp trong suốt... Máy quay chỉ quay được hình ảnh cô đang soi gương, hoàn toàn không quay được hình ảnh phản chiếu của cô từ chiếc gương nhỏ. Tuy nhiên, giờ này phút này, mỗi một ánh mắt di động, mỗi hành động soi gương của cô đều làm khán giả biết cô đang nhìn bộ phận nào trên gương mặt.
Cái mũi cao thẳng tinh xảo, môi đỏ căng mọng, đều hoàn hảo rất xinh đẹp. Cô lại mỉm cười hài lòng, kiểm tra tới cái trán, khóe mắt, ừm, không có nếp nhăn, lỗ chân lông cũng không có.
Thậm chí, cô còn duỗi tay chọc chọc làn da của mình, cảm giác được độ mềm nhẵn co dãn, vừa lòng lại đắc ý mà khẽ mở môi đỏ, nhe răng cười. Nụ cười này của cô khiến cho khán giả tại hiện trường đều ngừng hô hấp.
Đẹp!!!
Rõ ràng biểu tình soi gương vô cùng tự luyến, đến độ làm người tdở khóc dở cười nhưng thật sự là cô rất xinh đẹp.
Hiện trường có rất nhiều nam giới, hai tròng mắt đều cố định ở trên mặt của cô.
"Haizzz, cô ta thua chắc rồi." Dưới sân khấu, các nữ thí sinh vây quanh xem đều cười nhạo.
"Lớn lên đẹp có ích gì, đây là đề thi khó, cô ta không có năng lực mà đòi diễn!"
"Hủy dung mà diễn như vậy?! Cô ta tính từ bỏ sao, ha ha ha!"
Nghê Dịch đứng bên cạnh nghe được, đen mặt nhưng lại không còn sức cãi lại.
Đúng thật là nội dung chị ấy biểu diễn, khác với đề tài. Anh cực kỳ thấp thỏm mà nhìn về phía sân khấu, mồ hôi trên trán cũng không rảnh lau, anh mới vừa nghiêng đầu liếc nữ thí sinh lên tiếng trào phúng kia thì trên sân khấu lại đột ngột truyền ra một tiếng thét chói tai, khiến anh sợ tới mức thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Đó là một tiếng thét chói tai đau khổ tột cùng, nháy mắt làm da đầu anh đều tê dại, nổi da gà khắp người. Anh nhìn về phía trên sân khấu, phát hiện phong cách diễn đã thay đổi.
Dư Dao Dao mới vừa nãy còn nằm ở trên giường tự luyến soi gương, không biết khi nào ngồi dậy, bưng kín nửa gương mặt bên trái của mình. Tóc đen xuyên qua năm ngón tay mảnh khảnh, cô bụm mặt, phát ra một tiếng thét chói tai xen lẫn sợ hãi!
Không ai thấy được, cuối cùng là cô ấy đã nhìn thấy những gì ở trong gương. Tuy nhiên, ai ai cũng đều biết, chắc chắn là cô ấy nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ. Trong mắt của cô ấy bao trùm hoảng sợ, tiếp theo là tiếng hét cực kỳ bi thảm càn quét toàn bộ hiện trường.
Cô cong lưng, tay cầm gương bắt đầu run rẫy. Hơi thở gấp gáp, từ trong cổ họng phát ra âm thanh sợ hãi. Cô nhìn gương, giống như là nhìn một người xa lạ, không, một con quỷ đầy đáng sợ.
Không biết ma quỷ ở nơi nào tới... Khiến người buồn nôn, là một con yêu quái xấu xí.
Năm ngón tay bụm chặt má trái hơi hơi hé mở, môi đỏ đóng mở như là không thể hô hấp, chậm rãi hí mắt nhìn vào gương.
"Aaaa...!" Cô trực tiếp ném gương ra ngoài, hai tay đều run rẩy, bưng kín hai bên má.
Chậm rãi di động, chậm rãi vuốt ve... Một đôi mắt mới vừa rồi còn ngập nước vô cùng xinh đẹp tự tin, giờ phút này đồng tử đều phóng to, tan rã...
"Không không không,... Không..." Tóc đen rối tung bởi vì kịch liệt lắc đầu, một phần còn dính sát vào gương mặt. Nói không thành câu, cơ hồ không ai biết cô đang nói cái gì.
Ngực cô kịch liệt phập phồng, thống khổ phảng phất như không có cách nào hô hấp như là trong khoảnh khắc sẽ có cái gì đó hút hết mọi sức lực của cô, làm cô mất đi linh hồn, tuyệt vọng mà ngã ngồi xuống mặt đất.
Ngón tay thon dài đụng tới mặt gương rách nát trên mặt đất như là bị phỏng, nhanh tay rụt trở về. Sợi tóc nửa che đôi mắt ngập nước thanh triệt thình lình lăn xuống một giọt nước mắt. Cô gối chậm rãi thu người chụm đầu gối, bất lực lại yếu ớt, gắt gao che lại sườn mặt, vùi đầu vào giữa hai chân. Toàn thân run rẩy, từ trong cổ họng lại phát ra một tiếng nghẹn ngào khóc la.
Tiếng khóc này cũng không bén nhọn, cũng không lớn, cơ hồ là âm thanh than khóc phát ra từ trong lồng ngực, làm người nghe thấy chua xót, tim nhoi nhói, không khí bao phủ đầy áp lực.
Thực mau, toàn bộ hiện trường rộng lớn chỉ còn lại có tiếng la khóc cực kỳ thống khổ này.
Một tiếng lại một tiếng, tuyệt vọng lại bất lực. Mọi người nhìn tình huống xảy ra trên sân khấu đều không thể cười ra tiếng. Thậm chí nữ thí sinh vừa mới trào phúng cười nhạo kia biểu tình cũng cứng đờ.
Trong nháy mắt, toàn bộ sân khấu đều nặng nề đến khiến người không có cách nào hô hấp. Thậm chí có rất nhiều khán giả buông gậy huỳnh quang và bảng đèn trong tay xuống. Rất nhiều âm thanh thảo luận, khe khẽ nói nhỏ đều ngưng hẳn.
Cuối cùng, người con gái đang run rẩy tuyệt vọng giữa sân khấu đứng lên, đi chân trần lên mặt đất. Trong lúc mọi người đều cảm thấy khó chịu, cô duỗi tay vén tóc, lộ ra cái trán trơn bóng xinh xắn và gương mặt nhỏ vô cùng xinh đẹp.
Mắt ngập nước rung động, cô nháy mắt với mọi người dưới sân khấu: "Màn biểu diễn của tôi đã kết thúc, cảm ơn mọi người."
Đâu có chút nào bị hủy dung, gương mặt của cô vẫn xinh đẹp không hề tì vết, nhất thời, hiện trường vang lên một tiếng thở dài thả lỏng, hết đợt này đến đợt khác. Tuy nhiên lại không có ai lên tiếng nói chuyện.
Vừa rồi, cho dù là ai biểu diễn, đều có một ít fans nghệ sĩ khác khe khẽ nói nhỏ. nhưng mà bây giờ, hiện trường an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Đạo diễn Chu Cầu ngồi khu ban giám khảo cười khổ, rốt cuộc cầm lấy microphone trước mặt: "Tôi cũng yêu cầu bình tĩnh trong chốc lát, để hồi phục tâm trạng."
Dưới sân khấu, Nghê Dịch hai tay ôm trái tim, cơ thể lẩn linh hồn vẫn còn đang run rẩy, không biết trúng tà hay gì... Chính là anh hoàn toàn không thể ngừng run rẩy và rất nhanh anh đã phát hiện, có một vài khán giả tại hiện trường cũng có phản ứng giống y như mình.
Đạo diễn Chu Cầu khẽ thở dài: "Trước kia, tôi thường xuyên nói với diễn viên, nếu tôi muốn mấy anh chị diễn cảnh đau khổ, vậy anh chị trăm ngàn lần không cần diễn. Bởi vì cảm giác đau đớn đó... Diễn không ra và khi một người thống khổ đến mức tận cùng, sẽ chuyển cái đau đó lây sang người xung quanh. Cái này không cần ngôn ngữ, chỉ là một ánh mắt tuyệt vọng hay là đau đớn, một tiếng khóc thút thít bi thương... Loại thống khổ này sẽ lây lan sang tâm trạng của những người khác."
"Đây không phải dựa vào diễn xuất là có thể diễn ra tới. Diễn viên, là phải dùng chính phản ứng chân thật của mình để làm khán giả cảm giác như chính bản thân mình bị đau." Đạo diễn Chu Cầu nói, nhìn lên trên sân khấu, nhìn Dư Dao Dao đang đứng nghe đánh giá.
Trên gương mặt ngăm đen của ông lộ ra một biểu tình chắc chắn: "Chúc mừng cô làm được."
Diễn viên gạo cội Thiệu Khanh cũng gật đầu đồng ý, thậm chí trên mặt cũng mỉm cười:"Vừa rồi, toàn bộ hội trường đều cảm nhận được nỗi đau của cô, đã thuyết minh cô diễn rất thành công. Hôm nay, tôi sẽ bình chọn cho cô. Lại thêm một câu nữa, cảnh đầu tiên khi cô soi gương cũng làm rất tốt, làm tôi nhìn ra một người phụ nữ xinh đẹp cực kỳ vừa lòng chính dung mạo của mình."
Diễn viên gạo cội chỉ nói một câu, lập tức làm tất cả mọi người dưới sân khấu nháy mắt thanh tỉnh. Họ nhìn về phía sân khấu, ánh mắt đã bị người con gái đó hấp dẫn.
Giờ phút này, Dư Dao Dao đứng ở giữa sân, để chân trần, mặc váy màu trắng, tóc dài đến eo, ánh mắt thanh triệt như nước, đuôi mắt hơi hơi giơ lên, tự mang theo gió xuân, giống như một tiên tử tinh linh vừa mới thức tỉnh ở trong rừng sâu tĩnh lặng.
Dưới ánh đèn sân khấu chiếu rọi, xung quanh cô như có vầng sáng nhàn nhạt đang tỏa sáng, kết hợp với nhan sắc của cô, thật sự là vô cùng động lòng người.
Đây rõ ràng là một người con gái xinh đẹp mười phân vẹn mười.
Hoàn toàn không thấy một chút tì vết nào và người đep hoàn mỹ này vừa mới diễn một đoạn kịch ngắn làm cho họ không có cách nào thở nổi. Hiện trường yên lặng một hồi, bỗng thưa thớt vang lên tiếng vỗ tay, sau đó âm thanh này càng ngày càng nhiều.
Thậm chí, còn xuất hiện âm thanh đàn ông huýt sáo tỏ vẻ ủng hộ.
Nghê Dịch đứng ở dưới sân khấu, giống như vừa mới nhảy bungee, áo sơ mi đều thấm ướt mồ hôi, ngay cả chóp mũi cũng đều là hạt to hạt nhỏ. Cứ lần nào anh tưởng tắt thở ngủm rồi thì lại bị kỹ xảo diễn xuất của chị đại cứu sống, sau đó chuyển sang nhảy bungee, nháy mắt đang rơi tự do đến tận cùng tuyệt vọng thì chị đại lại vững vàng kéo anh ngược trở lại.
Nghê Dịch thiếu chút nữa khóc ra tới.
Anh quay đầu, nhìn nữ thí sinh vừa rồi nhỏ giọng cười nhạo, giờ phút này cũng bị chấn động, không khỏi hừ một tiếng.
Mấy nữ thí sinh kia mặt lập tức sắc trắng nhợt.
Hiện trường bình chọn, Dư Dao Dao đạt được 453 phiếu, cộng thêm hai giám khảo, mỗi người tương đương 500 phiếu, tổng cộng 1,453 phiếu.
"Chào Dư tiểu thư!" MC đi lên sân khấu.
"Với màn diễn vừa rồi, một lần nữa cô đã vượt qua Mạnh Hân Nhiễm đang giữ vị thứ hai, và Đại Kiếm đang giữ vị thứ ba. Sau 5 năm sau tái nhậm chức, mọi người phảng phất như thấy một người hoàn toàn mới. Cô làm cách nào được như vậy?"
Nghê Dịch đều kích động mà lau đem mồ hôi.
Đương nhiên là nỗ lực!
Trước kia, kỹ xảo diễn xuất của chị đại còn thua con chó hàng xóm, bây giờ... Thật sự là tiến bộ vượt bậc! Chắc chắn là trong khoảng thời gian này học rất nhiều khóa biểu diễn, liều mạng luyện tập, không có phí mỗi phút mỗi giây trong một ngày ở nhà.
Hốc mắt của Nghê Dịch đỏ lên.
Có thể tiếp tục làm việc chung với chị đại, anh thật là quá may mắn. Lần này, anh muốn chứng kiến chị đại một đường bay lên đỉnh cao!
Trong lòng xuất hiện thật nhiều lời nói, đáng tiếc đối tượng MC hỏi hoàn toàn không phải anh. Mà vấn đề nhạy cảm này cũng làm khán giả dưới sân khấu phát ra một tiếng vang phản đối.
Phỏng vấn quá nhàm!
Vả lại, phía dưới sân khấu ngồi rất nhiều fans Nhiễm lẫn fans Đại Kiếm, MC kéo hai người lên làm đệm lưng, cố tình người đứng đầu sóng gió dư luận lại là Dư Dao Dao.
Fans only sao có thể chịu đựng được!
Một loạt âm thanh phản đối vang khắp hội trường, làm MC xấu hổ giật mình, giám khảo tịch cũng quay đầu nhìn về phía sau. Nhân viên đều chuẩn bị lên sân khấu, ý đồ áp chế bầu không khí căng thẳng này. nhưng mà Dư Dao Dao lại tiếp nhận microphone.
"Hoàn toàn mới? Ừm, chắc là bởi vì có chồng yêu tẩm bổ nha." Cô nói xong, môi đỏ mọng căng no đủ hơi xong lên, nhìn vô cùng gợi cảm quyến rũ. Nói một câu nhẹ nhàng đã khiến cho toàn trường yên lặng, sau đó bộc phát ra tiếng cười to.
Nhân viên đang chuẩn bị nhào lên trấn áp thì lập tức giật mình. Đạo diễn hiện trường nhanh chóng lia máy quay nhắm ngay Dư Dao Dao, còn thông qua tai nghe bảo MC làm Dư Dao Dao nói thêm hai câu.
MC nhận được lệnh, trong đầu đảo qua lại mấy câu hỏi. nhưng nào ngờ, Dư Dao Dao là một con rắn không được chú ý trong vườn thú, cho nên trước nay không cơ hội nhiều cơ hội giao lưu với khán giả như vậy.
Loại động vật máu lạnh như cô thoạt nhìn dọa người, không giống loại động vật có lông mềm mại như thỏ con hay là cọp con, có thể được du khách ôm vào lòng đút ăn... Cô đã rất rất muốn có dịp giao lưu với mọi người, cơ thể đã ngo ngoe rục rịch.
Vừa mở miệng đã nghe được tiếng cười của mọi người, nếm được mùi ngon ngọt, cô đã dừng không được nữa rồi.
"Không có cách nào khác, tôi chịu tình yêu tẩm bổ cho nên mới có sức quyến rũ hoàn mỹ đến như vậy, các em trai em gái chưa lập gia đình, còn tấm thân độc thân là học không ra đâu." Dư Dao Dao không quên nhiệm vụ chủ yếu của mình, chiếm lấy tình cảm của Thẩm Nghị Sùng.
"Chỉ có tắm trong tình yêu cùng với bị tình yêu tưới hằng ngày, tôi mới trở nên càng đẹp như bây giờ."
MC thiếu chút nữa nghe mắc nghẹn: "Vậy kỹ xảo diễn xuất..."
Dư Dao Dao nhìn vào máy quay, quyến rũ mà trêu chọc tóc đẹp, lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn mê người. Môi đỏ nhấp nhấp, gương mặt tuyệt đẹp hơi cúi xuống. Giây tiếp theo nâng lên, cô đã lộ ra biểu tình bi thương, lã chã chực khóc.
"Tưởng tượng đến bị hủy dung, từ đây thế gian này thiếu một người có nhan sắc xinh đẹp như tôi, làm thế giới này cũng trở nên không hoàn hảo, trở nên xấu xí, tôi đã cảm thấy thống khổ bi thương tột cùng không có cách nào hô hấp... Ước gì không thể trùng sinh..."
Toàn trường há hốc mồm.
Cô che mặt nức nở vài câu, vẻ mặt bi thương: "Mà tưởng tượng chồng yêu cũng sẽ nhìn thấy gương mặt không hoàn hảo của mình, tim tôi đau quá, đau quá, nó tan nát... Vỡ thành từng mảnh... Còn cục cưng bé nhỏ nhà tôi nữa, nếu thấy mẹ mình xấu như vậy, chắc chắn sẽ dọa khóc..."
Đã kết thúc rồi mà còn diễn tiếp, ông tổ ngành diễn nhập vào hả?
MC đều trợn tròn mắt: "À, đó chỉ là đề tài biểu diễn thôi."
Dư Dao Dao thê thê thảm thảm mà ừ một tiếng, còn phối hợp lau nước mắt, khóe môi tràn ra một nụ cười giả vờ kiên cường: "Cho nên không có kỹ xảo, sức mạnh của tôi chính là tình yêu. Còn có, sức mạnh của nhan sắc tuyệt đẹp nhất trên trần đời này của tôi nữa đóa nha ~"
Cô nói, trong mắt lại hiện lên một chút ngượng ngùng: "Không có chồng yêu thì không có tôi hôm nay, Còn nữa nha, cục cưng bé nhỏ của mẹ ơi, mẹ vĩnh viễn yêu con."
Cô duỗi tay nhìn máy quay, ngón trỏ thon dài và ngón cái lết hợp thành trái tim. Mỗi một biểu cảm, mỗi một nụ cười, đều khiến người khác cảm nhận được tình cảm của cô.
Khán giả bên dưới mới bắt đầu đều mang tâm trạng xem diễn "để tôi xem cô nói gì", giờ lại bị cô chọc cười, bắt đầu cười ha ha nhưng cười rồi lại ngừng, cuối cùng trong mắt chỉ còn dư lại ngạc nhiên thán phục.
Con mẹ nó thật là trâu!!!
Ngay cả ban giám khảo, giờ phút này biểu tình cũng có chút quái lạ, dở khóc dở cười.
Chờ Dư Dao Dao xuống sân khấu, Nghê Dịch cũng không biết nói cái gì cho đúng, anh thật bội phục chị đại nhà mình. Trở lại hậu trường, Dư Dao Dao đi ngang qua phe phái Mạnh Hân Nhiễm, cười dừng bước chân: "Không biết là ai giúp tôi làm vỡ nát gương, tạo linh cảm cho tôi, tôi thật sự rất muốn cảm ơn ngưới đó lắm á nha ~"
Cô nhẹ nhàng lục tìm trong trí nhớ, rốt cuộc cũng tìm được một đoạn ngắn trường hợp tương tự trong phim truyền hình. Thế là bê nguyên si câu thoại ra luôn: "Thật đáng tiếc là không biết tên của người tốt bụng này. Nếu không, tôi đã nhờ chồng yêu của tôi tặng cho người đó một cái túi xách giới hạn rồi, thật lòng muốn cảm ơn người đó lắm nhưng biết sao giờ, người tốt thường làm những việc không cần trả ơn mà."
Mạnh Hân Nhiễm sắp cắn chảy máu răng.
Đám a dua hùa theo kia nói Dư Dao Dao nhất định sẽ bị out, bây giờ sắc mặt họ đều không được đẹp cho lắm.
Nghê Dịch đi phía sau Dư Dao Dao cũng cảm giác như mang theo gió, miễn bàn có bao nhiêu sung sướng. Nhìn những người này ăn mệt, giống như nắng hè chói chang uống lên một lon Coca lạnh làm toàn thân sảng khoái, lỗ chân lông thoải mái mở ra, từ đầu đến chân đều tinh thần khoan khoái.
"Còn có rất nhiều phiếu, bao gồm những người không có mặt ở hiện trường, hôm nay cũng không phải kết quả cuối cùng!" Không biết ai nói thầm một câu.
"Có lẽ, cô ta là người cuối cùng xếp hạng lót đế cũng không nên."
Dư Dao Dao cười cười, không chút nào sợ hãi nhếch môi đỏ: "Ừ, chắc vậy, cảm ơn nhắc nhở ~ thôi, tôi trở về nhõng nhẽo với kim chủ daddy chồng yêu của tôi đây, phải nhờ anh ấy giúp tôi kéo kéo phiếu lên thôi."
"Haizzz, có chồng làm kim chủ daddy thật là thích gì đâu á ~ Í, quên, mấy cô còn chưa kết hôn nên hông biết đâu ha ~."
"..."
Tất cả mọi người đều tức đến hộc máu. Cô ta có nhà tài trợ và ông chồng kim chủ duy trì còn họ thì không có đãi ngộ như vậy!!!
Ghen ghét đến phát điên.
Thực mau, trợ lý đạo diễn gọi mọi người tập trung, quay phân đoạn cảm nghĩ riêng của từng thí sinh.
Mỗi người đều bình chọn thí sinh mà bản thân cho rằng có lực uy hiếp nhất. Một loạt chuyện nhiều vô số kể rốt cuộc cũng kết thúc. Gần 5 giờ chiều, Dư Dao Dao vẫy tay tạm biệt mọi người, ngồi trên xe chuyên dụng, nóng lòng về nhà.
Chỉ là xe chạy đến một nửa, Nghê Dịch vừa muốn quay đầu lại trò chuyện thì lập tức bị vết máu đỏ tươi chói mắt nằm ở cổ tay áo của cô làm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Chị đại, tay chị sao vậy?! Sao lại bị thương, máu... Máu kìa! Vừa rồi bị kính vỡ cắt?!"
*****
Biệt thự nhà họ Thẩm. Hôm nay không có phát sóng trực tiếp, bánh bao nhỏ về đến nhà, cứ theo lẽ thường tìm tòi tin tức về mẹ, lại không thể tìm được tin nào mới. Bé chỉ có thể tiếc nuối xem lại video ngắn ngày hôm qua mẹ ăn khoai tây chiên cho đỡ ghiền.
Sau đó còn xem lại mấy lần, càng xem, bánh bao nhỏ càng cảm thấy mẹ thật quá đáng thương. Xem chừng năm sáu lần, bé nâng mắt nhìn dĩa bánh điểm tâm má từ chuẩn bị cho mình, mày nhỏ nhăn nhăn: "Không biết bây giờ mẹ có ăn gì chưa nữa? Mẹ có đói lắm không? Hôm nay, mẹ có khóc nữa không?"
Ba câu hỏi này trực tiếp làm Má Từ ú ớ. Má Từ suy nghĩ, cố gắng dùng từ ngữ mà bé hiểu, dịu dàng giải thích: "Bà chủ đi làm, chắc chắn đài truyền hình sẽ cho ăn no, giữa trưa có cơm hộp cho từng người."
"Vậy mẹ có ăn no bụng không?" Bánh bao nhỏ nghe xong, nháy mắt khẩn trương lên.
"Vậy, vậy cơm hộp của đài truyền hình có đủ thịt cho mẹ ăn no hay không? Buổi chiều có điểm tâm để mẹ ăn đỡ đói hay không?"
Bé nghĩ và nhìn dĩa điểm tâm nhỏ trên bàn trà. Bên trong có cơm cuộn rong biển, trứng cuộn, tôm nhỏ chiên giòn mà bé thích ăn nhất, thơm thơm nóng nóng, má từ vừa mới làm ra tới. Ăn lúc còn nóng, ngoài giòn trong mềm, ngày thường một mình bé có thể một hơi ăn hết.
"Cái này, con không ăn đâu." Nhóc con chỉ vào dĩa điểm tâm, lưu luyến liếc trứng cuộn một cái, dùng tay nhỏ đẩy dĩa ra xa, ôm thật chặt rắn bông trắng bự.
"Má từ mang đi cất giùm con, để dành cho mẹ đi làm về ăn."
Má Từ nghe, trong lòng cảm thấy đau xót. Trước kia bà chủ đối xử với tiểu thiếu gia như thế nào, mọi người đều xem ở trong mắt. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ vậy mà bà chủ cũng tàn nhẫn lạnh lùng không quan tâm, thậm chí còn ghét bỏ đứa nhỏ này làm ồn làm phiền. Dù là thế nhưng lòng tiểu thiếu gia vẫn hướng về bà chủ.
Đứa nhỏ này, hiểu chuyện đến mức làm người đau lòng.
Má Từ tràn lan tình thương của mẹ: "Tiểu thiếu gia cứ ăn trước không sao, má từ làm nhiều lắm, vẫn còn trong bếp. Cho dù con ăn hết thì chờ bà chủ về nhà, má từ còn có thể làm thêm cho bà chủ."
Cũng may gần đây bà chủ đã có bộ dáng của một người mẹ, đại khái là đã từng suýt chết một lần, cho nên đã thấu hiểu cái gì mới là quan trọng nhất. Sau khi xuất viện trở về, không chỉ có đối xử tốt với con trai, còn đối xử dịu dàng nhỏ nhẹ với bọn người hầu họ.
Má Từ nghĩ, cũng cảm thấy yên lòng đôi chút. Nữ chủ nhân có tốt bụng hay dịu dàng hay không, đối với những người giúp việc như họ rất quan trọng.
"Tiểu thiếu gia, má từ có mua thêm pudding cho bà chủ, là vị sữa bò mà gần đây bà chủ rất thích. Con không cần lo lắng, nhanh lấp đầy bụng nhỏ của con đi, ngoan!" Má Từ cười sờ sờ đầu nhóc con.
Lúc này, bánh bao nhỏ Thẩm Duệ mới nở nụ cười: "Đúng ha, vậy má từ nhớ chừa pudding lại cho mẹ con đó, con không ăn, ba cũng không được ăn đâu nha ~ Má từ, con giao trọng trách giữ pudding cho bà đó, bà nhớ đừng để ai ăn đó nha ~ Pudding là của một mình mẹ con thôi ~"
Má Từ vội gật đầu đồng ý.
Chờ Thẩm Nghị Sùng tan tầm về đến nhà, thấy con trai dẩu mông nằm trong căn phòng nhỏ của mình nhìn ipad học chữ Hán, anh rất vui mừng, vừa lòng gật đầu. Rửa tay xong, thay đổi quần áon ở nhà, anh đã kêu con trai đang chuyên chú học tập cùng nhau xuống lầu, chuẩn bị triển khai một cuộc họp riêng của hai cha con nhưng không ngờ rằng con trai vừa nhìn thấy anh, biểu tình lại không tốt đẹp gì cho lắm.
Thẩm Nghị Sùng không khỏi nhíu mày.
Anh vừa trở về đã hỏi má Từ cùng bảo mẫu, biết được, hôm nay con trai cũng không có khóc lóc ồn ào, từ lúc đi nhà trẻ về rất ngoan, cũng không ôm ipad khóc lóc muốn mẹ giống như ngày hôm qua.
Anh cũng đã đọc lịch trình quay của 《 sân khấu tân sinh 》, hôm nay Dư Dao Dao quay nội dung, sau vài ngày mới công chiếu.
"Thẩm Duệ, hôm nay tâm trạng của con cũng không tốt?" Trên đường về nhà, Thẩm Nghị Sùng lục xoát bấy bản tin trên Douyin lẫn Weibo, xác nhận hôm nay Dư Dao Dao tạm thời không có gặp phải chuyện gì xấu.
Bánh bao nhỏ buông ipad trong tay xuốgn, một lần nữa ôm rắn trắng to bự vào lòng. Giọng điệu lại có một ít buồn bực: "Ba, con nghe tiếng bước chân, còn tưởng rằng mẹ đã trở lại chứ. Trước kia ba đi đường rất ồn ào, âm thanh dép lê rất to, tại sao hôm nay lại không giống ngày thường vậy?"
Thẩm Nghị Sùng thiếu chút nữa tức giận cười ra tiếng.
Anh muốn nhìn thử coi con trai đang làm gì, cho nên mới bước nhẹ nhàng đến gần...
Cái gì kêu âm thanh dép lê rất to?!!!
"Ba về con không vui hả?"
Bánh bao nhỏ còn chưa có ý thức được bản thân vô tình một kiếm đâm xuyên tim ba mình.
Bé không chút do dự gật đầu, bẹp cái miệng nhỏ, giọng có chút u oán: "Con nhớ mẹ."
Nói nói, lại ôm chặt Đại Bạch vào trong lòng ngực. (Con rắn bông to được bé đặt tên là Đại Bạch)
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng lập tức run rẩy.
Thằng nhóc này đã sớm chơi chán hết mấy món đồ chơi trong nhà, tất cả đều quăng trong xó, không nhúc nhích tới. Nhất là mấy thứ thú bông lông xù xù mềm mại, thằng bé cảm thấy mấy thứ đó chỉ dành cho con gái chơi.
Sau bốn tuổi đã không muốn chạm vào. Bây giờ lại ưu ái con rắn bông trắng to bự này, thằng bé ôm hai ngày cũng đều không buông tay, ngủ ôm, mở mắt ra ôm, đi học về là tìm ngay. Thậm chí có một lần còn muốn mang theo đến nhà trẻ, anh không cho thằng bé mang thì nước mắt to như hạt đậu rớt không ngừng!
Tất cả bởi vì là mẹ mua tặng...
Bây giờ, mỗi ngày chỉ ngóng trông chờ mẹ về nhà, không khác gì hòn vọng mẹ!
"Thẩm Duệ, vậy ba đâu?" Thẩm Nghị Sùng chỉ cảm thấy ngực buồn buồn, mới có mấy ngày thôi, mà địa vị của anh trong lòng con trai đã nhanh chóng giảm xuống.
Trong 5 năm này, đều là anh bớt thời giờ chơi đùa chăm sóc thằng bé, ô tô nhỏ, xe lửa nhỏ, máy bay nhỏ trong nhà đều là anh bỏ tiền ra mua.
Thằng nhóc không lương tâm này!!!
"Con chỉ nghĩ mẹ, không thương ba sao?" Thẩm Nghị Sùng nhăn nhíu mày hỏi một câu chua còn hơn chanh.
Bánh bao nhỏ còn không biết cái gì là lương tâm, thực mau ngẩng đầu, bất đắc dĩ liếc ba mình.
Ai, ba thật là một con yêu tinh dấm mà!!!
"Ba, mỗi ngày ba đi làm, mấy giờ về nhà, con đều có thể đọc ra làu làu đó." Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ thật sự là rất bất đắc dĩ với một ông ba hay ghen của bé.
Ba đi làm nhiều hơn mẹ nha, ngày nào ba cũng đi, thậm chí đi nước ngoài cả tuần cũng chưa về nhưng ba có bị thương hay bị ai bắt nạt đâu, hoàn toàn không có gì là có thể làm khó được ba.
"Ba, mẹ và ba không giống nhau." Bánh bao nhỏ ôm rắn trắng to bự, dẩu mông lên, dọn dẹp đồ chơi trên bàn. Hai chân béo mũm mĩm đạp lên trên thảm. Ngẩng đầu nghiêm túc giáo dục ông ba không hiểu chuyện của mình.
"Mẹ ăn không no, sẽ khóc. Nếu lạnh sẽ bị cảm, còn bị đau đầu, cũng sẽ khóc. Còn nữa, nếu mẹ bị rất nhiều người mắng, chắc chắn sẽ khổ sở, sẽ khóc." Bánh bao nhỏ vươn một ngón tay, chọc chọc lòng ngực rắn trắng to bự.
"Ba, mẹ rất yếu ớt." Nói nói, mặt tự nhiên có chút đỏ.
"Con còn quá nhỏ, không thể bảo vệ mẹ, chỉ có thể lo lắng cho mẹ thôi.". ngôn tình hoàn
"Phập", ngực Thẩm Nghị Sùng lại bị cắm thêm một thanh kiếm bén nhọn.
Nhìn con trai nhà mình mang vẻ mặt bộ dáng 'bảo vệ mẹ ', rất hiểu chuyện lại khiến cho trái tim của anh càng nhói đau.
Gương mặt con trai thoạt nhìn trắng trẻo mềm mại, hoàn toàn kế thừa làn da tốt đẹp của Dư Dao Dao. Một đôi mắt to tròn ngập nước cũng giống như Dư Dao Dao, lông mi lại dài lại cong, lại dày như cánh bướm.
Đại khái con trai trời sinh chính là tùy mẹ, thuộc tính chả khác gì một con bạch nhãn lang con, người làm cha tự chứng thực!
"Ba sẽ không lạnh? Sẽ không đói?" Hôm nay, Thẩm Nghị Sùng muốn giằng co tới cùng, nhìn con trai dẩu mông dọn dẹp xong đồ chơi trên bàn, đang tính dọn dẹp sách vở không muốn trả lời...
"Con chỉ lo lắng cho mẹ con? Ba không giống mẹ con sẽ bị lạnh, bị đói?"
Bánh bao nhỏ quay đầu, vẻ mặt ' ba đừng gây chuyện nữa ', biểu tình bó tay chấm cơm: "Ba, ba không phải có chú Thẩm Lâm sao? Ba nghĩ muốn cái gì, nói một tiếng với chú Lâm là được, từ trước đến nay ba đều như vậy mà, không phải sao?"
"Ba, ba lại không phải ngày đầu tiên đi làm, hơn nữa chú Lâm cũng nói, mọi người trong công ty đều sợ ba." Bánh bao nhỏ phồng hai má cố giải thích cho ba hiểu.
Ba còn tưởng rằng bé không biết sao?
Rõ ràng ba là ông chủ, trong công ty bà là lớn nhất. Bây giờ ba thế nhưng mang vẻ mặt ' ba cũng sẽ bị ức hiếp ' là sao, bánh bao nhỏ thật phục ba luôn, yêu tinh dấm!
Thẩm Nghị Sùng ấn giữa mày: "Mẹ con cũng có chú Nghê Dịch đó thôi."
Bánh bao nhỏ chu miệng, đang muốn cãi lại thì đột nhiên hai mắt sáng lên, biểu tình nghiêm túc, giống như chú chó con, đột nhiên ngẩng đầu dựng lên lỗ tai, nghiêm túc lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Có người mở cửa bước vào nhà.
Thẩm Nghị Sùng ánh mắt chợt lóe.
Bánh bao nhỏ chỉ để lại cái bóng, nhoáng cái biến mất ở trước mắt anh, ngay cả dép đi trong nhà cũng không mang, vọt xuống cầu thang lầu.
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Khỏi hỏi cũng biết, Dư Dao Dao đã trở lại.
Đãi ngộ, hoàn toàn khác xa.
Anh nhíu mày đi ra ngoài, phát hiện con trai nhà mình không khác gì chó ngáo ngu ngốc, vừa nhìn thấy Dư Dao Dao đứng trước cửa đã ước gì không thể lắc lắc cái đuôi nhỏ phía sau, nếu có. Tới dưới lầu, càng chủ động giúp mẹ lấy dép lê, bưng trà rót nước, vây xung quanh mẹ.
Thẩm Nghị Sùng cảm thấy không có cách nào tiếp tục xem đi xuống.
"Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm." Anh nhìn thoáng qua, xoay người tính đi vào thư phòng. Tuy nhiên, tiếng kinh hô của bánh bao nhỏ thực mau vang lên ở sau lưng anh.
"Mẹ, mẹ bị thương!"
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày, dừng bước, anh quay đầu thì thấy bánh bao nhỏ ấn Dư Dao Dao ngồi xuống sô pha, lòng bàn tay phải dán một miếng băng gạc to có thể nhìn thấy từ xa.
Bánh bao nhỏ đau lòng, nôn nóng đều viết ở trên mặt: "Mẹ, là ai làm đau vậy?"
Thẩm Nghị Sùng cũng nhíu mày đi xuống: "Sao lại thế này?"
Anh nhìn Nghê Dịch, sắc mặt không quá đẹp. Mới vừa rồi anh còn nói với con trai có Nghê Dịch ở, mẹ sẽ không xảy ra chuyện. Đảo mắt Dư Dao Dao bị thương về nhà, thật hay, anh đã bị vả mặt.
Nghê Dịch thở dài: "Hôm nay đề tài biểu diễn là đạo cụ, của chị đại là một cái gương vỡ. Chị đại vẫn luôn cầm ở trong tay, cho nên tay bị cắt đứt."
Trên thực tế, chị ấy còn ném gương xuống mặt đất, rơi nát banh tành, sau đó còn dùng tay không chạm vào những mảnh nhỏ đó, chờ trên đường về nhà, anh mới phát hiện cổ tay áo chị ấy đều là máu. Lúc này mới vội vàng chạy tới rồi bệnh viện xử lý, may mắn miệng vết thương không sâu nhưng lại có rất nhiều miệng vết thương.
"Đã tiêm phòng uốn ván, bác sĩ cũng đã cho thuốc về uống."
Nghê Dịch nhanh miệng báo cáo: "Mấy ngày nay không thể chạm vào nước."
Bánh bao nhỏ vừa nghe vừa nhăn mày nhỏ: "Mẹ, có phải rất đau hay không?"
Gương mặt nhỏ mũm mĩm của bé đều nhăn thành một cục. Lần trước, ngón tay của bé bị gai trong hộc bàn nhà trẻ làm xước da, bôi thuốc rồi mà đến tối vẫn còn đau. Bé nhìn nhìn ngón tay của mình, lại nhìn bàn tay bị băng lại của mẹ, đau đớn phát hiện miệng vết thương của mẹ thật lớn, lớn gấp mấy lần ngón tay nhỏ của bé nha!
Chắc mẹ đau lắm!
Mắt bánh bao nhỏ lập tức ngập nước: "Mẹ, con giúp mẹ thổi thổi ~ thổi thổi sẽ không đau."
Thật ra Dư Dao Dao không cảm thấy gì, chút đau đớn này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô. Có điều, thấy bánh bao nhỏ quan tâm, miệng nhỏ thò qua tới giúp cô thổi thổi, làm đầu ngón tay cô hơi hơi tê dại, ngực cô không khỏi có chút mềm mại, giống như một nơi trống rỗng bị lấp đầy.
Một con rắn xưa nay máu lạnh, lòng cũng lạnh như cô, giờ đây lại cảm thấy ấm áp.
Một con rắn như cô khi nào từng được che chở như vậy?
Ai rảnh hơi mà đi quan tâm xem một con rắn nó có đau hay không đau?
Dư Dao Dao cảm động ôm lấy bánh bao nhỏ, ôm bé vào lòng: "Cục cưng ngoan của mẹ! Con trai ngoan của mẹ!"
Thì ra, có một đứa con ngoan là cảm giác thế này. Trước kia, cô xem TV, đọc tiểu thuyết, nhìn du khách tới tới lui lui, không thể cảm nhận được loại tình cảm gọi là "tình mẹ con". Bây giờ, hình như cô đã biết nó là gì rồi.
So máu mủ ruột rà càng quan trọng, chính là độ ấm của sự quan tâm. Bánh bao nhỏ bị cô ôm gắt gao, trong nháy mắt dại ra nhưng thực mau, bé nỗ lực duỗi tay nhỏ, vỗ vỗ phía sau lưng của mẹ: "Mẹ, đừng sợ, con ôm mẹ, không sợ nha ~ con và ba sẽ vẫn luôn bảo vệ mẹ, chờ con lớn lên, sẽ cho mẹ thật nhiều thật nhiều tiền tiêu vặt, mẹ không cần vất vả đi ra ngoài làm việc ~"
Dư Dao Dao hít hít cái mũi, nặng nề mà gật đầu, gương mặt xinh đẹp đều trở nên vô cùng dịu dàng: "Ừm, mẹ chờ cục cưng lớn lên!"
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng run rẩy.
Người phụ nữ này, diễn kịch thật càng ngày càng giống như thật!
"Ba, ba, ba mau tới!" Bánh bao nhỏ ôm một hồi, cố gắng hết sức mà rút tay nhỏ về, nhìn ba mình vẫy tay.
"Chuyện gì?" Thẩm Nghị Sùng nhướng mày, đến gần vài bước.
Bánh bao nhỏ nhanh chóng kéo một góc áo sơmi của ba: "Hôm nay tay đẹp của mẹ không thể dính nước, ba, ba phải giúp mẹ tắm đó nha ~"
Thẩm Nghị Sùng: "...!"
Nghê Dịch: "!!!"
Hết chương 21
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.