Tử Nguyệt khẽ cười trông rất gian, có lẽ cô ta đang mưu tính gì đó.
- Cậu hẹn tôi ra đây có gì không!?
- Cậu làm sao thế!? Đây không phải là nơi lí tưởng của chúng ta sao?
Cô nhớ lại kiếp trước cô và cô ta còn là bạn thân thường hay ra chỗ này ăn uống rồi nói chuyện với nhau, vui đùa với nhau. Nhưng thực tại thì… Mọi chuyện xảy ra rất nhanh khiến cô còn phải tìm cái chết.
Cô thẫn thờ nghĩ chuyện cũ thì suýt khóc may mà cô tỉnh ngộ, cô nhìn ánh mắt khinh bỉ với cô ta khiến cô ta bực.
- Có chuyện gì thì nói thẳng đi, lòng vòng mệt lắm.
Cô ta nắm chặt tay, cúi mặt xuống nói với cô một vẻ tức giận. Cô nhìn và đoán là cô ta sẽ nói hết những thứ mà cô ta không vừa mắt ở mình.
Mỹ Lệ thấy mọi chuyện có vẻ căng thẳng, có thể xảy ra đánh nhau bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu sao Mỹ Lệ lại không đến ngăn cản trước khi mọi chuyện xảy ra mà lại mang thoại ra ấn chế độ quay, quay góc nét nhất.
- Tại sao…?
- !?
- Sao mày lại thay đổi nhanh chóng chỉ trong một đêm chứ!?
Thanh Băng cười nhếch, chẳng nhẽ cô ta hẹn mình tới đây chỉ là để hỏi mấy câu tào lào này sao? Cô khinh thường không thèm nghe cô ta nói, nhìn sáng hướng khác. Bị coi thường cay lắm chứ, cô ta suýt nữa thì ra tay đánh cô nhưng không hiểu sao cô ta lại không làm thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-khien-anh-phai-hoi-han/3495966/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.