Mỹ Lệ muốn ra can ngăn nhưng lại thôi vì bây giờ cô ta có bị đánh cũng đáng lắm, tội hãm hãi bạn mình.
- Sao bây giờ mày mới biết sợ à?
- Ha… hahahaha, sợ? Mày nói là tao sợ mày á?
Thanh Băng khẽ nhíu mày khó hiểu, nhưng trong lòng cô không ngừng khinh bỉ bởi cô biết cô ta chẳng có cái suy nghĩ gì là lành cả.
Mắc kệ Tử Nguyệt nghĩ gì trong đầu cô cũng chẳng quan tâm mà vẫn giữ cho mình vững lòng, và xem xét xung quanh xem cô ta có giở trò xấu không.
Trong người Mỹ Lệ có chút khó chịu, linh cảm mách bảo rằng cậu phải làm gì đó. Bỗng dưng cậu nhớ tới điện thoại và mang nó ra để chế độ quay. Cô zoom màn hình quay cận cảnh giữ nguyên không bỏ sót một chi tiết nào.
- Mày muốn gì nói luôn tao không rảnh dây dưa với mày từng giây từng phút. Chơi trò mèo vờn chuột vui lắm sao!?
- Miễn mày không còn ai tin tưởng và xã hội xa lánh mày thì tao sẽ làm mọi thứ khiến mày tuyệt vọng.
… Tuy cô muốn tránh xa cô ta, muốn cắt đứt quan hệ, hận tất cả những gì cô ta làm với cô ở quá khứ và cả hiện tại. Nhưng không kiểu tại sao nghe cô ta nói như vậy cô lại rất đau, đau lắm, nó giống như một cây kim đâm vào tim cô vậy. Người bạn mà cô tin tưởng nhất từ bé đến lớn lại phản bội mình, đâm sau lưng mình một nhát đau điếng. Con tim cô như ta từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-khien-anh-phai-hoi-han/3495967/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.