Thế nào? Ăn ngon chứ?
Vì ăn cho nhiều thức ăn vào miệng khiến cô khó mà mở lời nên thay vì nói có vừa nhai thức ăn vừa gật đầu. Thấy cô ăn ngon miệng trong lòng Bảo Trâm cũng thấy vui lây. Bỗng dưng mấy sợi tóc mái của cô bị rơi xuống, tay cô thì vừa cầm đùi gà xong nên rất mỡ, cô liền nghĩ vừa ăn vừa thổi để tóc bay lên. Thấy cô gặp khó khăn Bảo Trâm định giúp nhưng nhìn cô lại có chút đáng yêu liền che tay lên cười. Thấy cô bạn của mình cười mà không giúp mình, Thanh băng cộc cằn.
- Thấy tôi như vậy còn không giúp tôi ở đấy mà cười?
Cảm thấy con mèo xù lông trước mặt đáng yêu quá nhưng Bảo Trâm vẫn muốn trêu cô.
- Đây là cách mà cậu nhờ người khác giúp sao?
- Hừm... Vậy là có giúp không?
- Được! Được! Chờ tôi chút.
Bảo Trâm nhớ là mình sáng nay ra ngoài có mang theo kẹp tóc nên là lục túi xem hiện tại nó còn ở túi không. Lấy kẹp tóc ra Bảo Trâm liền vén tóc Thanh băng lên nhẹ nhàng kẹp tóc của cô lên.
- Rất hợp và cũng rất đẹp?
Một chiếc kẹp tóc có hình thỏ trắng xinh xinh được cài lên tóc cô càng tăng thêm vẻ đẹp của Thanh băng. Đúng là những đồ đẹp dễ thương thường rất hợp với cô.
- Chuyện!
- Tôi mới khen được câu đừng có tự luyến.
- Đó không phải tự luyến mà là tự tin.
- Được rồi ăn nhanh sắp vào lớp rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-khien-anh-phai-hoi-han/3402544/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.