Đợi đến khi tôi ở bên ngoài bình tĩnh mới lên lầu, quái nhân kia đã trở lại.
Bé ngốc căng thẳng đến nỗi nói chuyện cũng không lưu loát, cô bé hỏi tôi “Phải làm sao bây giờ? Để người ta chờ lâu như vậy không tốt phải không?
Tôi trừng cô bé một cái “Sao không gọi cho tôi?” Được lắm được lắm, xuất sư vị tiệp thân tiên tử. (Xuất sư vị tiệp thân tiên tử: trích từ câu “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm” trong bài thơ Thục Tương của Đỗ Phủ, ý chỉ những người có chí lớn trong tâm, chuẩn bị kỹ lưỡng chu đáo cho đại sự nhưng gần đến lúc quan trọng lại không may tạ thế)
Cô bé bộ dáng như sắp phát khóc “Em căng thẳng quá nên quên mất.”
Tôi đành tốt bụng vỗ vai an ủi “Quên đi, dù sao cũng không còn chuyện của cô, là lỗi của tôi.”
Lúc thư ký đưa chúng tôi vào văn phòng gặp quái nhân, tôi ngây người mất năm giây mới lấy lại được tinh thần.
Người ngồi ở kia, chính là tiên sinh lang thang đầu óc không bình thường tôi gặp ở dưới lầu.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thấy tôi cũng ngạc nhiên không kém.
May sao phản ứng của tôi cực nhanh, lập tức bay đến trước mặt ông kích động hỏi.
“Một nguyện vọng của ông vẫn còn hiệu lực chứ?”
Tôi lấy được hợp đồng quyền đại lý như thế đó.
Tôi quả thực là một truyền kỳ!
Sếp hỏi tôi lập được công lớn, muốn được thưởng gì. Tôi gần như cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-sap-chet-roi/1919760/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.